Kate từ từ đứng lên sau những giờ thiền định. Tuy vẫn còn cảm giác buồn nôn, nhưng cô cảm thấy khá hơn một chút, kiểm soát tốt hơn. Cô quyết định tìm kiếm lỗ nhòm của hắn. Nó phải ở đó, ẩn đâu đó trong bức tường làm bằng gỗ tự nhiên.
Phòng ngủ chỉ rộng đúng mười bảy mét vuông. Cô đã đo đi đo lại vài lần. Cái hốc tường bé tí bằng tủ quần áo trông như một căn nhà phụ.
Kate xem xét kỹ những khe hở dù là nhỏ nhất trong tường, nhưng không thấy gì. Nhà vệ sinh trong hốc tường hình như được xả thẳng xuống đất. Không có hệ thống ống nước, ít nhất là trong phần này của ngôi nhà. Mình đang bị giam giữ ở đâu? Mình đang ở đâu?
Nước mắt cô chảy giàn giụa bởi một mùi cay sè xộc lên trong lúc quỳ xuống chiếc ghế gỗ màu đen, nheo mắt nhìn xuyên qua lỗ đen ngòm. Cô cố gắng cưỡng lại cái thứ mùi nồng nặc ấy, và lần này chỉ bị nôn khan.
Khe hở có vẻ như kéo dài gần ba, bốn mét. Kéo dài đến đâu? Kate tự hỏi.
Nó trông rất hẹp, và cô nghĩ mình không thể chui qua, thậm chí cả khi không mặc gì. Mà nhỡ được thì sao. Đừng bao giờ nói không bao giờ.
Bỗng cô nghe giọng hắn ngay phía sau mình. Trái tim cô đập yếu ớt và cô muốn ngất xỉu.
Hắn ở đó! Lại không mặc áo. Cả người hắn cuồn cuộn cơ bắp, đặc biệt là phần xung quanh bụng và đùi. Hắn đeo một chiếc mặt nạ khác. Một mặt nạ giận dữ. Những vạch đỏ thẫm và trắng nhởn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-casanova/2064310/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.