Nửa giờ sau, bác sĩ Maria Ruocco và tôi đã ở trong phòng của Kate McTiernan. Tôi chưa cho cảnh sát Durham hay FBI biết về sự phát hiện mới của mình. Tôi muốn nói chuyện với bác sĩ tập sự này trước. Đây có thể là manh mối quan trọng cho vụ này, quan trọng nhất cho đến nay.
Maria Ruocco kiểm tra bệnh nhân quan trọng của mình trong gần một giờ đồng hồ. Cô là một bác sĩ nghiêm nghị, nhưng tận tâm với bệnh nhân. Cô rất hấp dẫn với mái tóc màu tro vàng, tuổi có lẽ chưa đến bốn mươi. Phảng phất vẻ đẹp con gái miền Nam nhưng thế cũng khá tuyệt vời rồi. Tôi tự hỏi Casanova đã từng có ý định săn đuổi Ruocco chưa.
“Đúng là cô gái tội nghiệp đang phải chịu đựng loại thuốc đó,” cô nói với tôi. “Lượng Marinol trong người gần đủ để giết cô ấy.”
Kate McTiernan dường như đang ngủ. Một giấc ngủ không sâu, nhưng vẫn là ngủ. Bác sĩ Ruocco chạm tay vào cô thì cô liền rên rỉ. Gương mặt đầy vết bầm tím nhăn lại thành một mặt nạ đờ đẫn, sợ hãi. Trông như thể chúng tôi chứng kiến cảnh cô bị ném trở lại ngục giam. Nỗi kinh hoàng ấy hiển hiện, và thật sự đáng sợ.
Bác sĩ Ruoccco vô cùng nhẹ nhàng, nhưng những tiếng rên than khe khẽ vẫn không ngừng vang lên. Rồi Kate McTiernan cất tiếng mà không mở mắt.
“Đừng chạm vào tao! Không! Mày dám chạm vào tao à, mẹ thằng chó!” cô hét lên. Mắt cô vẫn không mở. Thực ra, cô đang cố gắng nhắm nghiền mắt. “Tránh xa tao ra, thằng khốn!”
“Mấy cô bác sĩ trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-casanova/2064341/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.