Ha ha, thì ra họ là “y tá riêng” của tôi cơ đấy, vậy phòng bệnh của tôi vui quá rồi, HOHO~!
Phải, thật sự là vui đến mức không tin được…
Hôm sau mới sáng sớm, Tú Triết và Nguyên Nguyên, và cả Thuần Hiến lẫn bác gái, mỗi người ôm một khúc cây thật dài, lảo đảo chạy vào phòng của tôi.
Tôi ngạc nhiên trợn mắt hỏi, “Mọi người làm gì thế này? Đây có phải xưởng mộc đâu! Chẳng lẽ đây là phát minh mới của thế giới?”
“-_- Là ý kiến quỷ quái của ông anh trai ngốc nghếch!”, Thuần Hiến sa sầm mặt nhìn Lý Tú Triết.
“Thằng nhóc này! Sao lại gọi là ý kiến quỷ quái? Con nghĩ ra được không?”, bác gái cốc lên đầu nó.
“Con chẳng có hứng nghĩ! Ý kiến thiên tài của con không phải dùng để giải tỏa buồn chán cho cô nàng ngốc nghếch kia!”
Choáng~, cái tên đầu cà rốt chết tiệt, còn kinh khủng hơn anh trai nó nữa! Lúc lớn lên chắc còn kinh khủng hơn! -;-^…
“Thằng bé này! Con ra ngoài ngay! Ra ngoài ngay! Mẹ nhìn thấy con là bực mình!” Bác gái bỗng kéo tai Thuần Hiến lôi ra ngoài, Thuần Hiến đành kêu toáng lên van xin: “Được rồi, được rồi! Con đứng im giả làm người câm là được chứ gì?”
“Tốt thôi~, con nói đấy nhé, nếu mẹ mà nghe bất kỳ từ ngữ vớ vẩn nào từ miệng con thốt ra nữa thì đầu con chuẩn bị nở hoa đi là vừa!” Cuối cùng bác gái cũng hậm hực rút tay lại.
T_T Hu~, bây giờ tôi thấy hơi thương cho Thuần Hiến, rốt cuộc cậu nhóc có phải con ruột của bác gái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-quy/1524609/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.