Tôi lơ lãng đi mua kem về, thấy anh hình như có vẻ vừa gọi điện thoại xong. Tôi cũng không màng hỏi gì vì bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nào, tôi rất mệt, thật sự rất mét...
Tôi chỉ muốn dựa vào vai anh như thế, mãi mãi, không muốn nghĩ gì nữa, chẳng muốn đối mặt với chuyện gì nữa, càng không muốn lo lắng gì nữa... A_A
Chúng tôi ngồi dựa vào nhau rất lâu, dài như cả một thế kỷ. Cuối cùng Thuần Hy cũng lên tiếng: “Chúng ta đi thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi!”
“Vâng... đợi ăn xong hộp kem đã...”
Tôi không muốn đi, không muốn đi chút nào...
“vẫn chưa ăn xong à? Chảy hết rồi”.
“Ồ...” Tôi đờ đẫn nhìn kem đã chảy hết trong hộp.
“Vậy đi thôi!” Thuần Hy đứng dậy, kéo tay tôi định đi.
Tôi gắng sức ngồi im không nhúc nhích, như thế đang kháng cự lại anh...
“Em làm sao thế?”
“Không thể ngồi thêm một lúc sao?”
"Em đã ngồi cả một buổi chiều rồi. Nào, đi thói. Thuần Hy tiếp tục kéo tôi đi.
“>_
"Em không muốn về, thật sự không muốn về... Nếu ở một mình, A_T là em rất sợ... Em cũng không biết là tại sao, bỗng dưng rất sợ anh sẽ biến mất... hu hu hu... A_T
“Tiễn Ni...” Thuần Hy lại ôm lấy tôi, chặt hơn cả lần trước.
“Thuần Hy...” Tôi cố hết sức ôm anh thật chặt, chỉ sợ anh đột ngột biến mất...
“Thuần Hy, anh nhìn tịch dương kìa, đẹp quá. Chúng ta, nếu cứ như thế này mãi thì tốt quá...Không ai quấy nhiễu, cứ ôm nhau lặng lẽ ngắm tịch dương... Sau đó, lại đợi ánh mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-quy/1524666/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.