Tôi quyết định hàng ngày đều đến bệnh viện thăm Thuần Hiến bé bỏng.
Hôm nay vừa tan học, tôi và Thuần Hy lại cùng nhau đến bệnh viện, bác gái đang gọt táo cho Thuần Hiến bèn tươi cười rạng rỡ như ánh nắng với tôi. Nụ cười của bác ấm áp làm sao?
“Anh ơi....... ” Thuần Hiến hí hửng gọi anh trai một tiếng rồi bĩu môi nói với bác gái
“Mẹ, anh con cũng đến mà ~, sao mẹ chỉ gọi chị ta? Mẹ thiên vị.”
“Con nói gì vậy? chị ta là ai chứ? - 0 - ” Bác gái tỏ ra không hài lòng khi Thuần Hiến không gọi tôi là “chị” thân mật.
“chị ta chính là Quách Cái"
“cái gì? Con nói lại xem?”
“Quách Cải!”
“Ôi trời~! Con đúng là thăng bé hư hỏng! Dám mắng chị dâu tương lai thê à! Tiễn Ni mà là nắp nồi thì con là nắp toa - lét.”
“Hu hu-! Mẹ xấu xa, sao mẹ lại mắng con trai ruột của mình!”
“Thằng bé hư hỏng này thật đáng ghét....” Bác gái chuẩn bị đưa tay ra véo Thuần Hiến.
“Bác gái, đừng.” Tôi vội vã ngăn lại, nói thật nhanh, “Thuần Hiến đang ốm mà, vả lại nó cũng chỉ là một đứa trẻ, -^OA^ trẻ con nói năng không khiêng kị, không sao đâu ạ ~!”
“con có biết chị Tiễn Ni tốt với con không!” Bác gái trừng mắt nhìn
“Xì-!”
Chú bé này, đúng là.... ... !! Dù sao, tôi cũng đã quen với tình trạng này rồi, he he!
“Thuần Hiến, sau này không được gọi bạn gái của anh thế nữa, nghe rõ chưa?” Thuần Hy nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tại saooooo? Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-quy/1524673/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.