Cả buổi chiều tôi chẳng có tinh thần học hành gì cả, đến cả trò chơi hay nhất ở điện thoại di động cũng không thể cứu vãn tam trạng sa sút vì bị tồn thương của tôi. Khi tiếng chuông tan học vang lên, cổ tôi cuối cùng cũng không đỡ được sức nặng của cái đầu, tôi bò mọp ra trên bàn, không nhúc nhích.
“Tiễn Ni, sao cậu mất tinh thần vậy?” Giai Liên hỏi với vẻ quan tâm.
“Hôm nay bạn ấy biết được một sự thật, nên mới đau khổ thế đấy”. Phác Trân Hiền đột ngột thò cổ từ bàn trên xuống, nói chen vào.
“Sự thật?” Giai Liên tò mò hỏi.
“Cái đồ mồm thối câm miệng lại! Giai Liên, cậu đừng nghe cô ta nói nhảm!” tôi khổ sở thế này đều do mọi điều chết tietj mà cô ta nói ra. Nếu lúc ấy tôi đầy cô tar a, nhét ngay giẻ vào mồm cô ta thì đâu đến nỗi...
“Tiễn Ni, sao cậu lại giận dữ như thế? Con gái mà giận dữ thì nhanh già lắm đó ~, cậu không sợ sẽ biến thành bà già xấu xí rồi Thuần Hy sẽ không thèm đếm xỉa đến cậu nữa hay sao?”
“Không cần cậu lo!” Dám nhắc đến Thuần Hy trước mặt tôi à?
“Ồ, thực ra Thuần Hy bỏ rơi cậu cũng là chuyện tốt, loại người như anh ta ấy à, không đáng...”
“Sao vẫn chưa câm miệng lại hả? Cái mồm thối của cậu suốt ngày nói bậy nói bạ, coi chừng ngày nào đó thối rữa ra đấy!” Tôi sắp muốn nổ tung thật rồi! Trời ơi, đất ơi, tôi và cô ta rốt cuộc khiếp trước có thù hận gì không vậy???
“Tiễn Ni,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-quy/1524687/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.