“Cậu làm cái quái gì ở đây thế?”
Hai giờ sau, khi sắc trời tối mù, Bill và Heine cùng đến quán rượu, vừa đưa mắt đã trông thấy tôi đứng trên quầy rượu.
“Ngài Jonathan đã hứa với mình, chỉ cần bắt chước tiếng chó sủa bốn giờ thì sẽ trả dây chuyền vàng của mẹ lại cho mình.” Tôi nói.
Bill không vui, lẩm bẩm: “Cậu làm gì thế hả? Mất mặt quá đi.”
Từ nãy tới giờ Mike vẫn cứ ngồi bên cạnh uống rượu, hắn ta hỏi Bill: “Cậu biết con bé đó à?”
Bill bĩu môi: “Nó là bạn nữ trong lớp bọn em, có mẹ bỏ chạy theo trai.”
“À, hóa ra là người quen…” Mike nhìn tôi, “Cún con, đã kêu đủ chưa? Đủ rồi thì về nhà đi.”
“Tôi có thể lấy lại dây chuyền không?”
“Chỉ e là không.” Hắn nhếch mép.
Tôi im lặng một lúc, sau đó lại kêu tiếp.
“Quả là cô gái bướng bỉnh, đúng không?” Mike chớp mắt với cặp sinh đôi.
Bill bật cười rồi bỏ đi ra ngoài, Heine cũng đi theo.
Tôi không biết mình đã kiên trì bốn tiếng đồng hồ thế nào, lúc trèo xuống bàn, chân tôi run run, giọng cũng khản đặc.
Tôi đi tới chỗ người pha chế đòi lại sợi dây chuyền, Mike vẫn chưa đi, đang tựa vào quầy rượu hút thuốc, hắn cười với tôi rồi nhận lấy sợi dây chuyền từ người pha chế, vờ như đưa cho tôi, nhưng hắn lại giơ cao lên, làm tôi kiễng chân cũng với không tới.
Mike cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi: “Nhóc cảm thấy tôi sẽ thực hiện lời hứa à? Nếu tôi không đưa thì sao?”
“Nhưng các anh đã hứa…” Tôi tủi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cua-samire/1754283/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.