Lần đầu gặp Ứng Đạc, từ giọng nói, gương mặt, đến khí chất bao quanh anh, tất cả đều đậm nét thu hút cô — là sự hòa quyện của khoảng cách, trải nghiệm và khí thế người ở vị trí cao, tạo nên vẻ nho nhã, ôn hòa.
Cô từng bị thứ cảm giác đó mê hoặc đến chết, mỗi giây đều muốn nhìn thêm, nhìn được một lần là lời một lần, mỗi ánh nhìn đều khiến adrenaline bùng lên.
Còn bây giờ, khi nhìn Ứng Đạc, thứ chi phối cô nhiều hơn là oxytocin.
Không còn sự k*ch th*ch và hưng phấn của adrenaline, mà là loại hormone giúp con người tin tưởng và gắn kết hơn, khiến cô cảm thấy gần gũi.
Dù chưa chắc sau này có còn ở bên anh hay không, cảm giác này vẫn tồn tại.
Giờ đây, ở khoảng cách gần như thế, tay Ứng Đạc còn đang giữ lấy dải buộc váy ngủ của cô, chậm rãi kéo xuống. Sườn mặt tuấn tú tựa lên gối mềm, đôi mắt đen thẳm nhìn cô:
“Kỳ nghỉ này em định đi thực tập hay bắt đầu đầu tư?”
Cô chậm rãi giơ hai ngón tay, ý nói là lựa chọn thứ hai.
Ứng Đạc cụp mắt, ánh nhìn rơi xuống nốt ruồi nhỏ nơi xương quai xanh của cô:
“Ngày mai muốn đi dự tiệc tối cùng anh không? Là do một quỹ đầu tư tư nhân tổ chức.”
Cánh cửa quan hệ của Ứng Đạc bất ngờ mở ra trước mặt cô, nhưng cô chỉ từ chối:
“Nếu em chỉ giới thiệu bản thân với tư cách mối quan hệ với anh, em sẽ không được coi trọng. Em thấy đó là xã giao vô nghĩa.”
Huống hồ, mối quan hệ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2901981/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.