Cô lắc đầu thật mạnh, tỏ ý mình không hề lừa anh.
Bàn tay nóng bỏng của Ứng Đạc khẽ vuốt nơi eo cô, ánh mắt vẫn bình tĩnh:
“Thật sự muốn ăn cơm cùng anh?”
Cô hơi ngập ngừng, rồi chủ động ngồi lên đùi anh.
Sức nặng bất ngờ khiến đùi anh trĩu xuống, ánh mắt anh sâu như đáy biển nhìn cô. Cô vòng tay ôm eo anh, cằm tì lên ngực, ngước nhìn anh.
Vừa có chút rung động x**n t*nh, vừa như thiếu cảm giác an toàn, nên dè dặt như một con cáo nhỏ chưa từng học cách quyến rũ nhưng lại muốn tìm kiếm sự che chở của con người.
Cơ thể cô nhỏ nhắn, ấm áp, mềm mại; khi ôm lấy anh, cúi đầu nhìn xuống sẽ khiến người ta dâng lên cảm giác bảo vệ mãnh liệt. Đôi tay cô mơn man vạt áo sơ mi, ôm eo anh như gấu túi ôm cây.
Ứng Đạc khẽ kéo cổ áo cô vừa trễ xuống, che lại đường cong, mắt cụp xuống, vẻ mặt bình thản:
“Cứ thế này, em coi anh như con nít để dỗ rồi.”
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt như nhánh non xanh mướt, nhưng lại có sắc xanh đậm gần như đen, mang cảm giác như một tinh linh tình cờ dừng lại bên anh vì tò mò.
Rõ ràng không nói lời nào, nhưng vẫn đang giao tiếp cùng anh.
Không gian yên tĩnh, giọng Ứng Đạc vẫn dịu dàng, chỉ là khiến người ta không dám xem nhẹ:
“Nếu cô ta thật sự làm được, em sẽ nhường vị trí?”
Đường Quán Kỳ nhìn anh, rồi lại áp má vào ngực anh, hơi thở mơ hồ nóng ấm phả lên lồng ngực,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2902809/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.