Cô ngước nhìn Ứng Đạc — người đàn ông cao lớn, trưởng thành, vài lọn tóc mái rủ xuống trán từ mái tóc chải ngược, mang theo chút phong trần. Chiếc quần âu may đo tinh xảo không cần đeo thắt lưng vẫn ôm gọn vòng eo săn chắc.
Tối qua cô còn cảm nhận được vòng eo anh rắn chắc đến thế nào — gầy nhưng đầy sức mạnh.
Cô ôm lấy vương miện, chạy tới trước mặt anh như đang tới gặp thần dân của mình.
Nhìn cô thực sự đội lên chiếc vương miện mà anh từng tiêu tiền như nước đấu giá về, Ứng Đạc muốn đưa tay chạm vào cô:
“Rất đẹp.”
Cô chỉ vào mình, rồi dùng ngón cái và ngón trỏ của tay phải cong lại, đầu ngón tay chạm cằm, khẽ gật đầu, rồi lại chỉ về phía phòng trang sức:
(Em rất thích.)
Phòng trang sức mà anh dành mười năm tích góp — cô gái nhỏ của anh lại thích nó.
Ánh mắt của Ứng Đạc như một dòng sông đang tan băng giữa mùa xuân, từng mảnh băng vỡ rơi lấp lánh.
Vương miện trên đầu cô suýt nữa trượt xuống, anh liền đưa tay đỡ lại, ánh mắt gần như tham lam ngắm nhìn dáng vẻ của cô.
Cô lập tức ôm lấy anh, lén rút điện thoại từ túi quần jean ra, đứng sau lưng anh gõ vài dòng.
Cô tìm kiếm thông tin về chiếc vương miện kim cương cổ, lật vài trang liền thấy — chiếc này từng được đấu giá với mức giá 45 triệu, cạnh tranh kịch liệt, bị một người mua bí ẩn giành về, là tin tức của bốn, năm năm trước.
Một lúc sau, Đường Quán Kỳ đưa điện thoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-cuong-nhiet-mua-ha-cang/2902845/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.