Nhà họ Cố ở Hongkong
Gia đình họ Cố đang dùng bữa, ông Cố thỉnh thoảng hỏi con trai về chuyện công ty, Cố Tịch uể oải đáp vài câu.
Bà Cố – Tịch Vận không thích bàn chuyện công việc khi ăn, lườm ông một cái, Cố Đình Húc bèn ngậm miệng lại.
Cố Thu ngồi chống cằm, ăn miếng bít tết mà người giúp việc đã cắt sẵn.
Cô đang bực bội.
Dư Tư Nghiên cứ lẩn tránh cô, như thể cô là mãnh thú không bằng.
Mới ăn được một lúc, cô đã thở dài đến mấy lần, nhưng không ai buồn để ý.
Cố Thu giận dỗi:
"Ba, mẹ, hai người không quan tâm con sao?"
Cô ngồi thẳng dậy, quét mắt nhìn ba người đang chăm chú ăn uống, trong lòng có chút tủi thân.
Tịch Vận ngước lên, bật cười: "Dư Tư Nghiên lại làm gì con à?"
Cố Thu bĩu môi, hừ nhẹ.
"Rảnh rỗi quá thì đến công ty làm việc."
Cố Tịch buông một câu cắt ngang.
Cố Thu nghe mà như nghe chuyện cười, nhìn anh trai mình đầy khinh bỉ: "Anh ác độc thật đấy. Em không đi! Em có tiền, tội gì phải chịu khổ?"
Nói rồi, cô giận dữ cắt một miếng bít tết nhét vào miệng, vừa ăn vừa liếc nhìn đối diện. Đến khi ánh mắt dừng trên cổ tay anh trai, cô bất giác nhíu mày.
"Anh bị gì thế? Đeo đồng hồ nữ làm gì?"
Cố Tịch không buồn ngẩng lên, giọng nhàn nhạt: "Liên quan gì đến em?"
"Có chứ, đưa em." Giọng Cố Thu ngang ngược.
Cố Tịch khẽ cười, lười biếng đáp: "Tự đi mà cướp."
Bố mẹ hai người vốn đã quen với kiểu đối thoại này, coi như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-hoa-hong-gay-nghien/2705914/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.