Khi nào? Rốt cuộc là từ khi nào?
Heveto từ từ nhớ lại, ồ, hình như là vào Giáng sinh đầu tiên, cô đã chuẩn bị một món quà cho anh.
Đó là một bộ đồ phụ nữ hở hang đầy khi.êu g.ợi, ít vải đến mức đáng thương, chẳng có chút thẩm mỹ nào. Vì thế, khóe môi của Heveto cong lên một nụ cười mỉa mai, nghĩ rằng đó chỉ là trò hề của kẻ nhãi nhép. Anh dựa lưng vào ghế sofa một cách uể oải, trên tay cầm ly rượu vang chưa uống hết, hai chân bắt chéo, nhẫn nại xem cô biểu diễn.
Nhưng khi cô khoác lên mình bộ đồ thiếu đứng đắn đó, cơ thể cô khẽ run rẩy trước mặt anh, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên làn da đỏ au. Gương mặt cô lộ rõ vẻ ngượng ngùng, bất lực, yếu đuối khi nhìn về phía anh. Như thể anh là sự cứu rỗi duy nhất của cô, chỉ anh mới có thể đưa cô thoát khỏi cơn hoạn nạn này.
Chính vào khoảnh khắc đó, Heveto chợt nhận ra mọi thứ trước mắt đẹp đến không ngờ.
Đẹp không phải ở bộ đồ rẻ tiền và hở hang đó, mà là người mặc bộ đồ ấy.
Điều đó làm Heveto nhớ đến mỗi lần gặp nhau, cô luôn tràn đầy sức sống, rạng rỡ. Cô sử dụng các phong cách ăn mặc khác nhau để thu hút sự chú ý của anh: dễ thương, táo bạo, giản dị, quyến rũ… Cô lúc nào cũng tự tin xử lý mọi phong cách, và dường như anh bắt đầu mong chờ những lần gặp gỡ đó.
Chỉ có điều, Heveto không nhận ra rằng điều anh mong chờ không phải là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-ngot-ngao-ngan-bat/2705812/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.