🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi nào? Rốt cuộc là từ khi nào?

Heveto từ từ nhớ lại, ồ, hình như là vào Giáng sinh đầu tiên, cô đã chuẩn bị một món quà cho anh.

Đó là một bộ đồ phụ nữ hở hang đầy khi.êu g.ợi, ít vải đến mức đáng thương, chẳng có chút thẩm mỹ nào. Vì thế, khóe môi của Heveto cong lên một nụ cười mỉa mai, nghĩ rằng đó chỉ là trò hề của kẻ nhãi nhép. Anh dựa lưng vào ghế sofa một cách uể oải, trên tay cầm ly rượu vang chưa uống hết, hai chân bắt chéo, nhẫn nại xem cô biểu diễn.

Nhưng khi cô khoác lên mình bộ đồ thiếu đứng đắn đó, cơ thể cô khẽ run rẩy trước mặt anh, ngón tay cô nhẹ nhàng lướt trên làn da đỏ au. Gương mặt cô lộ rõ vẻ ngượng ngùng, bất lực, yếu đuối khi nhìn về phía anh. Như thể anh là sự cứu rỗi duy nhất của cô, chỉ anh mới có thể đưa cô thoát khỏi cơn hoạn nạn này.

Chính vào khoảnh khắc đó, Heveto chợt nhận ra mọi thứ trước mắt đẹp đến không ngờ.

Đẹp không phải ở bộ đồ rẻ tiền và hở hang đó, mà là người mặc bộ đồ ấy.

Điều đó làm Heveto nhớ đến mỗi lần gặp nhau, cô luôn tràn đầy sức sống, rạng rỡ. Cô sử dụng các phong cách ăn mặc khác nhau để thu hút sự chú ý của anh: dễ thương, táo bạo, giản dị, quyến rũ… Cô lúc nào cũng tự tin xử lý mọi phong cách, và dường như anh bắt đầu mong chờ những lần gặp gỡ đó.

Chỉ có điều, Heveto không nhận ra rằng điều anh mong chờ không phải là sự thay đổi trang phục của cô, mà chỉ đơn giản là mong được gặp cô.

Khi đó, Heveto nghĩ rằng mình bị mê hoặc bởi cảm giác khi làm tình. Anh say mê cơ thể mềm mại của cô, mùi hương ngọt ngào, và hơi ấm ẩm ướt bao bọc lấy anh. Như một đứa trẻ nằm trong nước ối của mẹ, cảm giác ấy thoải mái đến mức anh chỉ muốn siết chặt lấy cô, giữ cô mãi mãi trong lòng mình.

Nhưng có lần cô đến vào kỳ kinh nguyệt, không trang điểm, không ăn diện cầu kỳ, chỉ mặc một bộ đồ ngủ hai mảnh đơn giản. Tối đó, cô ôm cổ anh nũng nịu, nói rằng cơ thể mình không tiện.

Heveto không ép buộc cô, dù anh có thể làm điều đó để giải tỏa sự căng thẳng trong cơ thể, hoặc nhờ cô dùng miệng. Nhưng anh chỉ ôm cô, hít lấy mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da mềm mại.

Đó là một cái ôm mà đến giờ Heveto vẫn không thể quên. Lần đầu tiên anh cảm nhận được rằng người trong vòng tay mình nhỏ bé đến mức nào, như một sinh vật nhỏ bé có thể bị nghiền nát bất cứ lúc nào. Nhưng khi anh bế cô lên, cô lại nhẹ nhàng, ngoan ngoãn đến thế.

Họ đã ôm nhau gần nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian đó không hề có tình dục hay d.ục v.ọng, chỉ như thể anh là tất cả của cô, còn cô là duy nhất của anh.

Heveto chưa bao giờ thực sự trải nghiệm tình yêu là gì. Anh biết về tình yêu qua những cuốn sách mình đã đọc, qua việc nhìn trộm tình yêu trong gia đình của người khác.

Trong cuộc đời anh chưa từng có ai yêu thương anh. Người mẹ sinh ra anh không yêu anh. Những người thân có quan hệ máu mủ cũng không yêu anh. Anh cũng không có những người bạn tâm giao, chưa từng cảm nhận được tình bạn có thể vì nhau mà hy sinh.

Anh càng chưa bao giờ yêu ai.

Nhưng cô nói rằng, cô yêu anh.

Heveto muốn biết, cô yêu anh như thế nào?

Cô dùng môi mình để thể hiện tình yêu, dùng cơ thể mình để thể hiện tình yêu. Cho dù anh cao ngạo hay kiêu căng, cô luôn mỉm cười với anh. Tất cả những điều này khiến Heveto bắt đầu tin rằng cô thật sự yêu anh.

Heveto không từ chối tình yêu. Ngược lại, anh cần nhiều tình yêu hơn để lấp đầy sự thiếu thốn suốt bao năm qua.

Con người luôn tham lam, dù là trước tiền bạc, quyền lực, hay tình cảm. Khi anh không còn cảm thấy đủ với việc gặp gỡ cô và đưa cô vào cuộc sống mình, anh bắt đầu theo dõi mọi hành động của cô suốt 24 giờ.

Cô ngồi thẫn thờ trong quán cà phê bên đường nửa tiếng, cô cầm một bó hoa hướng dương đi ra từ tiệm hoa, cô cho hai con mèo hoang ăn trong con hẻm nhỏ…

Càng biết nhiều thông tin về cô, anh càng giống như một con thú dữ ẩn mình trong vùng đất ẩm thấp tối tăm, toàn thân dính đầy chất nhầy ghê tởm, kẽ tay đầy bùn lầy bẩn thỉu, thậm chí ngay cả hơi thở cũng toàn là độc khí bẩn thỉu.

Rõ ràng, rõ ràng là anh đã theo dõi tất cả mọi thứ về cô, nhưng vẫn không thể nào thỏa mãn được sự khát khao trong lòng.

Heveto chắc chắn rằng sẽ có một ngày anh nhốt cô lại, hoàn toàn biến cô thành của riêng mình. Trong một căn phòng tối không ai nhìn thấy, khiến cô chỉ có thể mỉm cười với anh, nói chuyện với anh, nổi giận với anh.

Cặp còng tay này là thứ Heveto đã chuẩn bị từ lâu, được làm riêng cho Châu Chi Mai, màu hồng mà cô yêu thích. Chỉ là, nơi vốn dùng để khóa tay giờ lại khóa ở mắt cá chân của cô.

Đi rồi, lại quay về?

Cô thực sự nghĩ rằng anh sẽ còn tin vào những lời dối trá này của cô sao?

Từ đầu đến cuối, Heveto chưa bao giờ tin vào bất kỳ lời nào của Châu Chi Mai. Anh biết rõ hơn ai hết rằng cô còn giấu giếm rất nhiều chuyện. Cô dùng những nụ hôn ngọt ngào nhất để dẫn dụ anh, cuối cùng lại cho anh một đòn chí mạng.

Cô nói yêu anh, nhưng rốt cuộc lại khiến anh nghi ngờ liệu tình yêu này là thật hay giả?

Tàn nhẫn làm sao!

Anh thực sự chỉ muốn b.óp ch.ết cô, để cô chết trong vòng tay anh. Anh sẽ nhìn thi thể cô từng chút một lạnh ngắt, cuối cùng đặt vào cỗ quan tài băng đặc chế, để cơ thể cô mãi mãi ở bên anh.

“Heveto, anh định làm gì?” Châu Chi Mai kịp phản ứng, cố gắng giằng thoát khỏi chiếc còng chân.

Heveto chậm rãi vu.ốt ve cổ chân Châu Chi Mai, rồi dùng lòng bàn tay rộng lớn bao bọc lấy bàn chân cô.

Phải làm sao đây? Anh thực sự rất yêu đôi chân của cô, không kìm được mà cúi xuống hôn lên, chầm chậm liế.m và m.út, giây tiếp theo lại muốn tự tay chặt đứt chúng.

Có lẽ chỉ khi chặt đứt đôi chân của cô, cô mới không bao giờ rời khỏi anh.

“Thả em ra!” Châu Chi Mai không thể chịu nổi, anh bỗng dưng khóa chân cô để làm gì?

Việc bị giam lỏng đã đủ phiền phức, giờ lại thêm một cái còng nữa sao?

Châu Chi Mai ra sức giằng co, đến mức chiếc còng sắt mài đỏ cổ chân cô. Điều đó làm Heveto hơi đau lòng, anh nhẹ nhàng xoa bóp chân cô, khuyên cô đừng làm những hành động vô ích.

Khoé miệng Heveto lộ ra nụ cười đầy giễu cợt, nụ cười đó quá lạnh lẽo, khiến Châu Chi Mai không khỏi rùng mình.

Trên tay anh cầm chìa khóa để mở còng. Một tiếng “cách” vang lên, còng chân cô được tháo ra. Cứ như đang trêu chọc cô vậy, anh muốn mở thì mở, vận mệnh của cô nằm trong tay anh.

Chiếc còng tay màu hồng được Heveto cầm bằng những ngón tay dài, đưa đến trước mặt Châu Chi Mai: “Muốn chơi không?”

Châu Chi Mai nheo mắt, không rõ tên điên này đang nghĩ gì. Nhưng nếu anh ta đưa còng tay cho cô, cô chắc chắn sẽ khóa anh lại.

“Chìa khóa còng tay đâu?” Châu Chi Mai hỏi.

Heveto khẽ nhướng mày, đưa cho Châu Chi Mai một chiếc chìa nhỏ.

Châu Chi Mai nửa tin nửa ngờ: “Em muốn làm gì cũng được à?”

Heveto gật đầu: “Tùy em.”

Vậy thì đừng trách em không khách sáo.

Châu Chi Mai cầm lấy còng tay, vừa nhìn vẻ mặt như cười như không của Heveto, vừa khóa cổ tay trái của anh. Nhưng khi cô định khóa thêm cổ tay phải, anh đã nhanh nhẹn ra tay, khóa tay phải cô lại với còng tay.

Cả hai người giờ bị khóa chung với nhau.

“Không phải anh nói tùy em làm gì cũng được à?” Châu Chi Mai không hài lòng nhíu mày, “Đồ lừa đảo, nói mà không giữ lời.”

“Anh đã bao giờ nói sẽ giữ lời chưa?” Heveto cúi gần, nhẹ chạm vào trán Châu Chi Mai, “Bonnie, tất cả những thứ này anh học từ em đấy.”

Thấy chưa, anh ta vốn là người thế đấy, làm theo ý mình.

Nói lý lẽ với anh ta là vô ích.

Châu Chi Mai bực bội cắn môi, chuẩn bị lấy chìa khóa tháo còng trên tay hai người, nhưng Heveto nhanh hơn cô một bước, ném chiếc chìa khóa ra xa.

“Này!”

Heveto nhân cơ hội vòng một tay ôm lấy Châu Chi Mai, còn tay kia đan chặt vào tay cô. Anh bế cô trong tư thế như đang bế một đứa trẻ, cánh tay săn chắc đỡ lấy thân cô, để cô tựa sát vào lòng mình.

“Nói là sẽ đưa em đi thăm lâu đài cổ mà, coi như sau bữa ăn đi dạo tiêu cơm.”

Châu Chi Mai không biết Heveto đang diễn trò gì, nhưng giờ cô cũng chỉ có thể im lặng chờ xem diễn biến.

Lâu đài cổ rất lớn, ngay từ ngày đầu đến đây Châu Chi Mai đã biết điều đó.

Tòa lâu đài có bề dày lịch sử hàng trăm năm này đã được sửa sang và cải tạo bằng kỹ thuật hiện đại, vừa giữ nguyên nét huy hoàng lịch sử vừa mang diện mạo hoàn toàn mới. Tường và hành lang đều được chạm khắc tinh xảo, sàn trải thảm lông cừu dày, khí thế vô cùng bề thế.

Heveto nói là dẫn Châu Chi Mai đi tham quan, nhưng điểm đến lại rất rõ ràng. Anh bế cô từ phòng ngủ đi ra, đi qua một hành lang dài có ba góc rẽ, mỗi góc đều có cầu thang. Anh chọn cầu thang gần nhất, bước xuống từng tầng từng tầng, cho đến khi tới một sảnh rộng như đại sảnh khách sạn.

Giữa sảnh lúc này, có một người đàn ông quỳ gối, mặt mũi bầm dập, dường như đã bị tra tấn nghiêm trọng, toàn thân đầy vết máu, hơi thở yếu ớt. Dù vậy, Châu Chi Mai vẫn nhận ra ngay, đó chính là một trong những trợ lý luôn theo sát bên cạnh Heveto.

Trợ lý của Heveto ngoài John ra còn vài người khác, họ phụ trách xử lý các công việc lớn nhỏ trong tập đoàn, nhưng không được tin dùng như John.

Ánh sáng trong sảnh lâu đài sáng rực. Trước đây, nơi này được sử dụng để làm việc và tiếp khách hàng ngày, giờ trở thành chỗ thẩm vấn của Heveto.

Ngoài người đàn ông bị còng tay quỳ dưới đất, còn có các vệ sĩ của Heveto đứng trong sảnh. Họ đều mang súng bên hông, đứng thành hàng, khí thế kinh người.

Heveto bế Châu Chi Mai ngồi trên một chiếc sofa rộng rãi, anh nhấc cánh tay đang bị còng cùng cổ tay cô để chạm vào má cô, làm tay cô cũng bị kéo theo.

Họ bây giờ như thể đã thực sự trở thành một thể không thể tách rời.

“Em có biết hắn đã làm gì không?” Heveto hỏi Châu Chi Mai với giọng dỗ dành như đang nói với một đứa trẻ.

Châu Chi Mai làm sao mà biết được lý do.

Nhưng cô không lạ lẫm gì với cảnh tượng trước mặt, đây không phải lần đầu tiên Heveto dùng đến những phương pháp tàn nhẫn. Mỗi lần thấy những cảnh tượng như thế, cô đều cảm thấy cực kỳ chán ghét, và, sợ hãi.

Trong bất kỳ xã hội văn minh nào, những hành vi trừng phạt cá nhân như vậy đều không được phép, huống chi đất nước này còn rất đề cao quyền con người.

Nhưng Heveto không bao giờ thừa nhận mình làm những việc đó. Dù người đàn ông bị đánh bầm dập trước mặt này khi bị cảnh sát hỏi cũng chỉ nói rằng mình bất cẩn mà bị thương.

“Hắn định ám sát anh sao?” Châu Chi Mai hỏi.

Một người trợ lý thân cận nhất lại mang mục đích ám sát ông chủ, quả thực là một chuyện vô cùng đáng sợ. Bởi hắn ta có thể ra tay bất kỳ lúc nào mà Heveto không hề phòng bị.

Heveto lắc đầu, thì thầm bên tai Châu Chi Mai: “Hắn không đủ khả năng ám sát anh, nhưng hắn đã tiết lộ rất nhiều chuyện của chúng ta cho chị gái của anh.”

“Chị gái của anh?” Châu Chi Mai nhớ rằng Heveto có mấy người chị, nhưng không rõ anh đang nói đến ai.

Heveto nhắc nhở: “Cô ta tên là Eva, em chưa gặp bao giờ.”

Châu Chi Mai tuy chưa gặp, nhưng không phải là không biết.

Eva là một phụ nữ da trắng rất có năng lực, từng vận động tranh cử cho một ứng viên tổng thống tên là Maud Aurora, với những bài diễn thuyết đầy nhiệt huyết. Eva từng thu hút không ít sự chú ý và bàn luận trên mạng xã hội nhờ phong thái tri thức, gia đình hạnh phúc và sự nghiệp vững chắc, được nhiều phụ nữ coi là hình mẫu lý tưởng.

Heveto nói với Châu Chi Mai: “Eva đã biết được sự tồn tại của em từ miệng hắn, điều này thực sự rất nguy hiểm. Vì vậy, tối nay, việc này giao cho em xử lý.”

“Tôi?” Châu Chi Mai chẳng muốn dính dáng gì đến mạng người. “Hắn là người của anh, không liên quan gì đến tôi.”

“Bunny ngây thơ của anh, em có biết không? Anh đã luôn bảo vệ em rất kỹ, không ai biết đến sự tồn tại của em. Nhưng giờ mọi chuyện đã khác. Eva bất cứ lúc nào cũng có thể bắt cóc em, dùng em để uy hiếp anh.” Heveto lướt ngón tay trên làn da của Châu Chi Mai. “Eva thích dùng những phương pháp tàn bạo nhất, cô ta sẽ dùng kim hay dao sắc đâm vào kẽ ngón tay, vào ngực của em, nhắm vào những chỗ dễ tổn thương trên cơ thể em, khiến em không sống nổi mà cũng chẳng thể chết.”

Châu Chi Mai nhíu mày ngày càng sâu, cảm giác buồn nôn si.nh lý bắt đầu trào dâng, hương vị của miếng bò bít tết vừa ăn xộc lên, làm cô muốn nôn.

Không thể tưởng tượng được, một Eva luôn dịu dàng và tri thức trước công chúng lại có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy trong bóng tối.

Heveto nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Bây giờ em đã hiểu chuyện này nghiêm trọng đến mức nào rồi chứ?”

Châu Chi Mai gật đầu qua loa như kẻ ngoài cuộc, thực ra cô chẳng cảm thấy gì cả.

Cho đến khi Heveto lấy ra một con dao găm sắc bén, bất chấp sự phản kháng và từ chối của cô, mạnh mẽ ép dao vào tay cô.

“Tốt lắm, giờ thì, anh muốn em kết liễu hắn.” Heveto vẫn nhẹ vỗ lưng Châu Chi Mai, giọng điệu như dỗ dành. “Vì em không thích súng, thì dùng dao đi. Dao lạnh không gây tiếng động đáng sợ, cũng không cần phải tập luyện gì. Em chỉ cần nhớ, hãy dùng đầu nhọn đâm mạnh vào ngực hắn, vậy là có thể xuyên thấu tim hắn.”

Con dao lạnh lẽo bị ép vào lòng bàn tay Châu Chi Mai, giống như bị tạt một xô nước đá, khiến cô run rẩy không ngừng.

Từ sâu thẳm trong lòng, cô dâng lên một nỗi sợ hãi mãnh liệt, lần nữa nhận ra gương mặt dữ tợn của Heveto. Dù khuôn mặt anh ta không có góc chết, gần như hoàn mỹ, nhưng tràn ngập một luồng khí âm u đáng sợ. Dường như ngay giây sau, con dao này sẽ từ tay anh đâm thẳng vào ngực cô.

Nếu để anh biết cô đã lừa dối anh bao nhiêu chuyện, liệu anh có đối xử với cô như cách anh đang làm với người kia không?

“Bunny, em đang sợ sao? Anh cảm thấy em đang run rẩy đấy.” Heveto kiên nhẫn dỗ dành Châu Chi Mai, dịu dàng áp má vào má cô. “Ngoan nào, đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”

Châu Chi Mai lắc đầu từ chối: “… Hắn đã thành bộ dạng này rồi? Anh còn muốn tôi làm gì?”

“Anh muốn em giết hắn.” Heveto nắm lấy cổ cô, không nhanh không chậm: “Em biết không? Hắn đã phản bội anh, đẩy chúng ta vào chỗ nguy hiểm. Em và anh lúc nào cũng có thể mất mạng vì chuyện này. Bunny, em vẫn chưa nhận ra vấn đề nghiêm trọng thế nào sao?”

Đồ điên!

Anh thực sự là đồ điên!

Châu Chi Mai sợ hãi buông con dao ra.

Cô không thể giết người!

Cả đời này cũng không thể!

“Bỏ cái kiểu từ bi như Đức Mẹ Maria đi!” Heveto nhìn Châu Chi Mai với vẻ mặt đầy thất vọng, đôi mắt hiện rõ sự bất mãn. Tính khí nóng nảy và thất thường của anh thể hiện rõ ràng trước mặt cô. “Em có phải đồ ngốc không? Nếu em thật sự gặp chuyện, anh phải làm thế nào?”

“Anh yên tâm, tôi sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Heveto bật cười như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười nhất: “Đến anh còn không thể chắc chắn tuyệt đối về sự an toàn của em, thì em dựa vào đâu để đảm bảo chứ?”

Nói rồi, anh bế cô lên, không thèm để ý đến sự phản kháng của cô, và đưa cô đến trước mặt người đàn ông đang quỳ trên sàn.

Lần này, Châu Chi Mai nhìn rõ mặt của người kia. Đó là một gã đàn ông da trắng, nhưng một bên mắt bị sưng to, mí mắt lật ra ngoài, miệng chảy máu tươi, nhiều chiếc răng bị gãy rụng.

Cuối cùng không chịu nổi nữa, ngã xuống tấm thảm như một kẻ sắp chết, hơi thở thoi thóp.

Bàn tay rộng lớn của Heveto dễ dàng bao trọn bàn tay Châu Chi Mai, hướng dẫn cô thực hiện hành động tội lỗi.

Châu Chi Mai không rõ từ khi nào mình bắt đầu run rẩy không ngừng, sự kháng cự của cô trở nên vô nghĩa. Heveto mạnh mẽ bẻ từng ngón tay của cô, lần nữa ép con dao vào lòng bàn tay cô, buộc cô đâm vào người đàn ông trước mặt.

“Không… Heveto… cầu xin anh…” Cô chỉ biết hạ giọng cầu khẩn.

“Đồ vô dụng!” Heveto cuối cùng cũng không ép buộc cô nữa, anh thở dài một tiếng, bế cô lên. “Nếu em bị người của Eva bắt đi, em sẽ phải đối mặt với những thứ còn tệ hơn cả thế này.”

Người vừa tức giận đùng đùng giờ lại như một chàng trai dịu dàng. Anh rời khỏi đó, giọng nói trở nên nhẹ nhàng an ủi: “Mới thế đã sợ rồi à?”

Châu Chi Mai không nói gì.

Cảm xúc trong cô rất phức tạp, không chỉ đơn thuần là sợ hãi.

“Này, Bunny, em có điều gì giấu anh không?” Heveto vẫn ôm chặt cô, giọng thân mật. “Anh từng nói sẽ cho em một cơ hội, chỉ cần em nói ra, anh sẽ bỏ qua tất cả.”

Châu Chi Mai nhìn vào tay mình. Rõ ràng trên đó không có vết máu, nhưng cô lại cảm nhận được một thứ gì đó rất dính nhớp, bẩn thỉu, đáng sợ.

Tay cô run lên mạnh hơn.

“Nói đi!” Heveto đột ngột lớn tiếng, gương mặt hoàn toàn không biểu cảm.

Châu Chi Mai giật mình sợ hãi, theo phản xạ lắc đầu.

“Tốt lắm, tốt lắm.” Heveto mỉm cười, “Cô bé ngoan, em có biết anh yêu thương em nhường nào không? Trên thế giới này, chỉ cần em mắc sai lầm, anh sẽ cho em cơ hội, nhưng dường như em không biết tận dụng nó.”

Châu Chi Mai hoàn toàn không thể phân biệt đâu là lời thật, đâu là lời dối trá từ miệng Heveto.

Cô chỉ biết rằng, cô không thể nói bất cứ điều gì với kẻ điên loạn thất thường này.

Không thể nói bất cứ điều gì.

Khi trở về phòng, Châu Chi Mai cố gắng giằng khỏi vòng tay Heveto, tìm kiếm chiếc chìa khóa bị ném vào góc phòng.

Chìa khóa ngay trước mắt, nhưng cô không đủ sức chống lại anh. Cổ tay bị còng cùng cổ tay anh, chỉ còn chút xíu nữa là cô có thể chạm tới.

Cô quỳ xuống, hơi nhón người lên, cố với tay nhưng vẫn không thể chạm tới chiếc chìa khóa.

Cùng lúc đó, Heveto bất ngờ thò tay vào dưới váy cô, mạnh tay xé toạc lớp vải mỏng manh.

Châu Chi Mai theo phản xạ quay lại, ngồi bệt xuống sàn, nhìn anh đầy cảnh giác.

Kẻ điên này lại định làm gì nữa?

Heveto một chân quỳ xuống trước mặt cô, tay cầm mảnh vải ren mỏng tang vừa xé. Mảnh vải quá mỏng, chỉ cần nhẹ nhàng xé thêm là rách nát, nhưng anh không nỡ làm thế.

Bởi vì trên đó còn lưu lại dấu vết của cô trong nụ hôn đầy cảm xúc trước đó.

Heveto đặt mảnh vải mềm mượt lên mặt mình, như thể đó là một báu vật hiếm có, nhắm mắt lại hít sâu mùi hương trên đó.

Mùi hương ngọt ngào như thường lệ, mang theo hơi thở của cô, khiến anh mê mẩn không thể thoát ra được.

Heveto nhẹ nhàng vung tay trái, chiếc còng kéo Châu Chi Mai lại gần hơn. Bàn tay anh bắt đầu vu.ốt ve từ bàn chân cô, chầm chậm di chuyển lên bắp đùi.

Anh biết cô đang sợ, vì vậy anh muốn trấn an cô.

“Ngoan nào, tự ôm lấy chân đi, để anh hôn một chút.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.