Trong suốt cuộc đời, có rất ít chuyện có thể khiến Heveto phải bận lòng.
Anh có đầu óc thông minh, đối với nhiều thứ có thể tự mình lĩnh hội mà không cần ai dạy. Thời còn đi học, anh có thể tự học vượt chương trình, những vấn đề thực sự khó khăn, chỉ cần được giảng một chút là anh có thể nhanh chóng hiểu thấu.
Quả thật tính cách của anh có một số vấn đề, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc học tập hay tranh đoạt quyền lực, thậm chí trong việc điều hành doanh nghiệp, anh cũng có thể dễ dàng xoay chuyển tình thế.
Người đàn ông cao lớn sau khi tắm xong khoác lên mình một chiếc áo choàng ngủ màu đen, thắt lưng buộc hờ hững, để lộ phần cơ ngực rắn chắc cùng những đường nét săn chắc trên bụng.
Anh lau sơ mái tóc ngắn còn ướt, đưa tay vuốt nhẹ vài cái. Trước gương, gương mặt tuấn mỹ ấy lại có vài phần u ám.
Hiếm khi Heveto cảm thấy bực bội.
Anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, chau mày khó hiểu.
Anh nhớ rất rõ, cô thích mà.
Cô sẽ vùi mặt vào ngực anh hôn, hoặc cắn nhẹ.
Cô sẽ làm nũng bên tai anh, ngọt ngào nói rằng cô thích nhất là cơ ngực và cơ bụng của anh.
Cô sẽ dùng hai tay nắm lấy thứ đó của anh, mang theo chút tò mò cùng một chút kinh ngạc, như đang nghiên cứu một món đồ chơi mới lạ, cắn môi hỏi anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Anh không trả lời, mà ngược lại hỏi cảm giác của cô. Gương mặt cô lập tức ửng đỏ, khẽ gật đầu, nói: “Thích lắm.”
Mỗi câu nói, mỗi hành động, mỗi biểu cảm của Châu Chi Mai, Heveto đều không quên.
Thực tế, Heveto phải thừa nhận rằng, lúc đầu anh hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào. Anh nghĩ rằng không cần phải qua những quá trình phức tạp, vì chỉ cần tiến vào suôn sẻ, cô đã gần như không chịu nổi rồi.
Thế nhưng, trong một lần vô tình hôn lên làn da của cô, anh trông thấy phản ứng run rẩy đầy mê loạn của cô. Gần như theo bản năng, anh nhận ra điều này có thể khiến cô cảm thấy khoái lạc và thích thú. Vì vậy, anh bắt đầu tìm kiếm những phản hồi từ cô nhiều hơn, muốn cô đạt đến sự sung sướng không gì sánh bằng.
Giờ đây, anh dần dần quen thuộc với cơ thể cô, biết được từng điểm có thể khiến cô mất kiểm soát. Anh không chỉ thành thạo trong việc sử dụng ngón tay của mình, mà còn biết cách dùng cả đầu lưỡi.
Cửa sổ được mở ra, có gió đêm thổi bay rèm cửa màu trắng, Heveto dựa lên ghế nằm, trên bàn có một ly rượu, dưới đáy ly là một viên đá tròn lạnh ngắt.
Heveto hiếm khi uống rượu, vào thời điểm ý chí của bản thân yếu ớt khổ sở nhất, anh cũng không chọn đến rượu và thuốc kích thích.
Anh biết, cô ghét thuốc lá và rượu.
Ngoài việc ám ảnh sạch sẽ, Heveto cũng sẽ phối hợp với những sở thích của Châu Chi Mai.
Có vẻ cô rất thích nhìn anh mặc tây trang, khi gặp mặt, đôi mắt hồ ly ấy sẽ loé qua sự hưng phấn, anh đều nhìn thấy được những điều đó. Nếu bộ đồ nào cô nhìn nhiều lần hơn, vậy anh cũng sẽ thường mặc nó đến gặp cô, thỉnh thoảng mặc những bộ đồ thoải mái cũng sẽ khiến đôi mắt cô sáng lên.
Màn đêm dần chuyển màu, ánh hừng đông dần loé lên.
Heveto đã có cho mình một kết luận.
Cô lại lừa anh rồi.
Nếu tất cả đều là do cô diễn, vậy cô không đạt giải ảnh hậu thì thật lãng phí nhân tài.
Hai nhà gần nhau như vậy, Heveto cảm thấy bản thân như cảm nhận được hơi thở, nhiệt độ cơ thể cũng như nhịp tim của Châu Chi Mai ở căn phòng bên cạnh.
Không đúng, tất cả đều là ảo giác của anh, trong hai năm qua, những ảo giác ấy luôn hiện lên trong đầu anh.
Heveto nhắm mắt lại.
Nếu như có thể, anh sẽ lẻn vào phòng cô, nhìn chằm chằm gương mặt cô khi ngủ, sau đó sẽ lật chăn của cô lên. Nếu cô không đồng ý anh sẽ dùng môi để chặn cô lại, dùng còng sắt khoá hai chân hay tay cô, để cô không thể cử động.
Nụ hôn ướt át sẽ từ gót chân cô dần đi lên, anh sẽ không bỏ qua tấc da thịt nào trên cơ thể cô, cũng không bỏ qua những góc khuất.
Anh sẽ dùng đầu lưỡi li.ếm lên những nơi mẫn cảm trên cơ thể cô, nhìn cô run lên, thở gấp.
Anh sẽ nuốt dòng mật ngọn, có thể dòng nước ấy sẽ chảy qua cằm anh, nhưng không sao, anh biết cơ thể cô như được làm từ nước, chỉ cần trêu chọc một chút sẽ tiết ra thật nhiều mật ngọt.
Anh biết rõ, sự phản kháng của cô chỉ là tạm thời. Bản năng cơ thể sẽ dẫn dắt cô lên đến đỉnh điểm của kh.oái c.ảm, và tiếng rên phản ứng thành thật của cơ thể sẽ vô thức phát ra từ đôi môi cô. Có lẽ cô sẽ cố cắn chặt môi để kìm nén âm thanh ấy, đôi môi ấy sẽ hằn lên vết răng, thậm chí có thể rớm máu.
Anh không ngại nếm vị máu của cô, mùi tanh nhàn nhạt ấy có thể khiến toàn thân anh sôi trào.
Heveto cầm lấy chiếc ly lục giác bên cạnh, ngửa đầu, uống cạn rượu trong đó.
Lúc này, anh cần đi tắm nước lạnh để xua đi cơn nóng rực trong cơ thể. Nếu không, anh không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ khi cứ kìm nén như vậy.
Anh không muốn khiến cô hoảng sợ.
Thế nhưng.
Châu Chi Mai dường như cũng chẳng khá hơn là bao.
Trong căn phòng nhỏ màu hồng nhạt, chăn trên giường nhô lên một góc. Nếu lắng nghe kỹ, có thể nghe thấy hơi thở rối loạn, gấp gáp mà đè nén.
Đến lúc lên đ.ỉnh, Châu Chi Mai dường như mất hết sức lực, nhưng vẫn cố gắng tắt đi món đồ đang rung trên tay. Cô cắn môi ngăn tiếng rên khe khẽ nơi cổ họng, giống như một con cá sắp chết chìm, lặng lẽ chìm xuống đáy bùn, kéo chăn trùm kín đầu.
Cô không cảm thấy xấu hổ vì điều đó, chỉ là không ngờ rằng nhu cầu của bản thân lại rõ ràng hơn trước. Liên tiếp ba đêm, cô đều không nhịn được mà mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy món đồ kia ra.
Trước đó, tần suất Châu Chi Mai sử dụng món đồ nhỏ ấy chỉ khoảng một đến hai lần mỗi tuần. Đó là loại mát xa bên ngoài, không cần bất kỳ kỹ thuật gì, chỉ cần đặt vào điểm nhạy cảm nhất, sau đó toàn tâm toàn ý thả lỏng, chìm vào kh.oái c.ảm.
Coi như một cách giúp dễ ngủ đi. Cô nhẹ nhàng cọ chân vào lớp chăn mềm mại, nghiêng người cuộn lại, khép mắt.
Thế nhưng, giấc mơ lại càng trở nên nóng bỏng hơn, khiến tim cô đập mạnh, hơi thở dồn dập.
Thậm chí, những hình ảnh ấy như một cuộn phim tua ngược, vô cùng quen thuộc.
Tư thế đối diện ôm chặt lấy nhau, khiến hai người gắn kết không một kẽ hở. Trong vòng tay Heveto, Châu Chi Mai càng trở nên bé nhỏ. Sự chênh lệch thể hình giữa hai người khiến cô luôn hoài nghi liệu mình có bị anh làm hỏng hay không.
Thực tế, cô rất thích những cái ôm của Heveto. Anh có thể dễ dàng nhấc bổng cô chỉ bằng một cánh tay, trán chạm trán, một tay ôm chặt eo cô, tay còn lại khơi dậy từng cơn sóng.
Trong những đêm đông lạnh giá, vòng tay Heveto giống như một bến cảng ấm áp, khiến cô vô thức rúc vào trong. Cô sẽ tìm một vị trí thoải mái, áp má vào nơi mềm mại nhất, đầu mũi nhẹ nhàng cọ vào làn da anh, chậm rãi hít lấy mùi hương quen thuộc, dễ chịu.
Ở nơi sâu thẳm nhất, dù chỉ ôm nhau mà không nhúc nhích, Châu Chi Mai cũng run rẩy không ngừng. Cứ như thể từng nếp gấp trong cô đều được vuốt phẳng, từng khoảng trống đều được lấp đầy.
Những lúc thế này, cô sẽ không kìm được mà khe khẽ rên lên như một chú mèo con, hai tay tự nhiên vòng qua cổ anh, ép sát lấy anh.
Tất cả đều là phản ứng bản năng và tự nhiên của cô.
“Không chịu nổi nữa à?” Giọng nói trầm khàn của Heveto vang lên bên tai cô, rồi thuận thế cúi xuống, dùng đầu lưỡi li.ếm nhẹ vành tai cô.
Châu Chi Mai run lên dữ dội.
kh.oái c.ảm mãnh liệt đến mức khiến cô muốn khóc.
Những lúc này, Heveto thích nhất là ngắm nhìn biểu cảm của cô. Không chỉ có cô được lấp đầy, mà cả anh cũng được bao bọc chặt chẽ, kh.oái c.ảm lan tỏa đến tê dại cả da đầu.
Khóe môi anh thoáng hiện ý cười, hai tay nâng gương mặt cô, ép cô đối diện với mình.
Anh thấy trên gương mặt cô có sự giằng xé giữa đau đớn và khoái lạc, hàng mi khẽ run, trong đôi mắt long lanh ánh lên tầng hơi nước.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên mí mắt cô, giây tiếp theo, bất ngờ ôm chặt lấy cô, mạnh mẽ đẩy sâu vào.
Châu Chi Mai chỉ cảm thấy hồn phách bay tán loạn, đột ngột bừng tỉnh.
Căn phòng tối om, chỉ có một luồng sáng chói mắt len lỏi qua kẽ hở của rèm cửa.
Nhiệt độ còn sót lại trong cơ thể cùng những cảm xúc mãnh liệt không thể ngay lập tức tan biến. Cứ như thể tất cả vừa thực sự diễn ra chỉ một giây trước, khiến tâm trí cô rối bời, không tài nào bình tĩnh lại được.
Những ngày này, Heveto không có nhà, Châu Chi Mai thấy thoải mái hơn nhiều. Ít nhất, cô không cần phải đắn đo mỗi khi mở cửa ban công, luôn lo lắng sẽ chạm mặt anh.
Nực cười thay, cô không gặp anh ngoài đời, nhưng trong mơ lại thấy anh không biết bao nhiêu lần. Không chỉ là gặp mặt, mà còn làm những chuyện không thể diễn tả bằng lời.
Lúc này, Châu Sách, chẳng có việc gì làm, đang đứng trên bãi cỏ xanh trước cửa nhà Heveto, cầm vòi nước, vừa tưới cây vừa ngân nga một giai điệu.
Châu Chi Mai dựa vào lan can, nhìn bố mình, giọng điệu trêu chọc: “Bố siêng năng thật đấy!”
Châu Sách giẫm lên thảm cỏ mềm mại, cảm thán: “Bố không nói điêu đâu, thảm cỏ nhà Châu Bàn đúng là đẹp thật.”
Dĩ nhiên rồi, Heveto đã thuê hẳn một đội ngũ làm vườn chuyên nghiệp để thiết kế và chăm sóc khu sân vườn của mình. Thảm cỏ xanh mướt này đều được ghép từ từng mảng cỏ riêng lẻ, rất cầu kỳ và tinh tế.
Không chỉ có vậy, căn biệt thự của anh cũng do một trong những nhà thiết kế hàng đầu thế giới tạo nên. Tất cả nội thất bên trong đều được vận chuyển từ nước ngoài về.
Trước đây, khi căn biệt thự này vẫn đang trong quá trình xây dựng, Châu Sách thường xuyên ghé qua xem xét. Trong khi kinh ngạc trước những thiết kế đầy táo bạo, ông cũng tranh thủ làm thân với các thợ thi công, trò chuyện vài câu.
Quay đầu lại, Châu Sách sẽ kể lại những gì nghe được từ họ cho Châu Chi Mai, chẳng hạn như: “Nhà người ta, mỗi viên gạch lát cũng phải từ vài nghìn tệ trở lên, không biết cả căn nhà lát xong thì tốn bao nhiêu nữa.”
Trong mắt Châu Chi Mai, Heveto rõ ràng là một kẻ tiêu tiền không tiếc tay.
Cô hiểu rõ những chiêu trò đội giá trong ngành xây dựng. Nhưng dẫu sao, Heveto có tiền, anh muốn chi thế nào cũng là chuyện của anh.
Phải nói rằng, cuộc sống thảnh thơi hiện tại của Châu Chi Mai có công không nhỏ của Heveto.
Những năm đó, số tiền cô moi được từ Heveto đều gửi vào một ngân hàng bí mật. Sau khi về nước, cô nhờ Thẩm Ty chuyển hết số tiền đó về. Sau này, từ việc kiện tụng, tìm mối quan hệ, đến xây dựng lại nhà cửa, Châu Chi Mai đều sử dụng số tiền đó.
Hiện tại, số tiền còn lại cô gửi hết vào ngân hàng, mỗi ngày tiền lại sinh ra tiền. Hai cha con sống trên núi, chỉ cần tiêu phần lãi ấy cũng đủ sung túc.
Cuộc sống bây giờ bình yên, thư thái, đôi lúc khiến Châu Chi Mai không khỏi xúc động.
Buổi trưa, Châu Chi Mai ôm chú mèo cam nhỏ, tựa vào ghế nằm, phơi nắng một lúc, lướt điện thoại một chút, chơi game một chút. Chớp mắt, thời gian như trôi tuột qua kẽ tay, đã đến chạng vạng tối.
Đúng lúc này, dì Vu trong thôn đúng giờ ghé qua nhà Châu Chi Mai, chuẩn bị bữa tối cho hai bố con cô.
“Tiểu Chi, gió bắt đầu nổi rồi, đắp một chiếc chăn lên đi con.” Dì Vu vừa nói, vừa tìm một tấm chăn mỏng trên ghế sofa, nhẹ nhàng đắp lên người Châu Chi Mai.
Châu Chi Mai cười với dì Vu, ngọt ngào nói: “Cảm ơn dì Vu ạ.”
“Đứa nhỏ ngốc, có gì mà cảm ơn chứ.” Dì Vu cũng cười chất phác, sau đó xoay người vào bếp.
Dạo này, Châu Sách dường như cũng rất hứng thú với chuyện bếp núc. Mỗi lần dì Vu đến nấu ăn, ông đều theo sau học hỏi. Không thể phủ nhận, ông quả thực đã học lỏm được không ít bí quyết nấu nướng.
Dì Vu chủ yếu nấu những món ăn gia đình. Để tránh hai cha con họ ăn mãi một kiểu bị ngán, dì thường xuyên thay đổi thực đơn.
Nhưng thực ra, Châu Chi Mai không hề kén ăn, có gì ăn nấy. Nhờ có dì Vu mà dạo gần đây cô phát hiện cân nặng của mình đã tăng lên đáng kể.
Châu Chi Mai không sợ béo. Ngược lại, cô cũng chẳng quan tâm mình mập hay gầy, chỉ cần khỏe mạnh là tốt nhất.
Cô không cần phải dựa vào ngoại hình để làm hài lòng bất kỳ ai, cũng không chấp nhận quan niệm thẩm mỹ méo mó của xã hội chuộng sự trắng trẻo, gầy gò.
Không lâu sau, Châu Sách gọi Châu Chi Mai vào nhà dùng bữa tối.
Vừa vào nhà, Châu Chi Mai liền nói với dì Vu: “Dì Vu, sắp hết tháng rồi, con chuyển khoản lương tháng này cho dì nhé.”
Dì Vu vội buông miếng khăn lau trong tay, quay đầu cảm kích nói: “Còn mấy ngày nữa mới hết tháng mà, lần nào con cũng chuyển trước thế này.”
“Dù sao cũng phải trả thôi mà.”
“Vậy dì nhận nhé.” Dì Vu đã dọn sẵn cơm canh, xong xuôi lại sắp xếp bếp núc, tháo tạp dề xuống. “Tiểu Chi, ngày mai con muốn ăn gì không?”
“Dì cứ làm theo ý dì đi ạ.”
“Được rồi.”
Tối hôm ấy, một vị khách không mời đã phá vỡ cuộc sống bình yên của hai cha con Châu Chi Mai.
Khi dì Vu rời khỏi sân nhà, bà thấy một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đứng trước cổng nhà họ Châu, dáo dác nhìn vào bên trong.
Người phụ nữ này ăn mặc rất sang trọng, rõ ràng không phải người bình thường. Chỉ nhìn bề ngoài, trông bà ta chưa đến bốn mươi tuổi, nhưng thực chất đã chạm ngưỡng năm mươi. Bà ta có mái tóc dài uốn lượn, mặc chiếc áo len ôm sát người, đôi chân dài miên man.
Hai người phụ nữ, dù gần như cùng độ tuổi, nhưng đứng cạnh nhau lại trông như cách biệt cả một thế hệ.
Dì Vu khựng lại, vô thức nhìn người phụ nữ thêm vài lần, rồi lên tiếng hỏi: “Cô tìm ai vậy?”
Người phụ nữ mở miệng, giọng nói mềm mại dễ nghe: “Xin hỏi…có phải Châu Sách sống ở đây không?”
Dì Vu có chút cảnh giác, không vội trả lời câu hỏi của người phụ nữ kia mà quay vào nhà, báo cho hai cha con Châu gia biết có người đến tìm.
Đúng lúc đang ăn cơm, ai lại đến vào giờ này?
Châu Chi Mai cảm thấy khó hiểu, Châu Sách cũng ngạc nhiên không kém.
Rất ít người biết hai cha con họ sống trong ngôi làng này, hơn nữa họ gần như đã cắt đứt liên lạc với người thân, bạn bè trước đây.
“Để bố ra xem.” Châu Sách đặt bát đũa xuống, nói.
Châu Chi Mai cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu thưởng thức món ăn sở trường của dì Vu. Tuy nhiên, đợi một lúc lâu vẫn không thấy bố quay lại.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài, gọi: “Bố, ai vậy ạ?”
Không ai trả lời.
Châu Chi Mai nhíu mày, đặt bát đũa xuống rồi bước ra cửa.
Ngay khi nhìn thấy người đang đứng trong sân nhà mình, cô bỗng khựng lại.
Châu Chi Mai đã không còn nhớ lần cuối gặp mẹ là từ bao giờ.
Từ sau khi mẹ cô dứt khoát ly hôn với bố, hai mẹ con cũng cắt đứt liên lạc.
Ban đầu, cô rất hận mẹ. Hận bà đã bỏ rơi bố và cô mà ra đi không chút do dự.
Về sau, cô lại bắt đầu nhớ mẹ. Nhớ dáng vẻ bà luôn quấn quýt bên cô, dịu dàng hỏi han, cưng chiều cô hết mực.
Khi ra nước ngoài, gia đình gặp biến cố, cô bị xa lánh, điều đầu tiên cô nghĩ đến là tìm mẹ. Cô tự nhủ, chắc chắn mẹ có nỗi khổ riêng, nếu không đã chẳng bỏ lại hai cha con mà ra đi.
Thế nhưng, sau bao khó khăn mới tìm được liên lạc của mẹ, cô lại bị bà cúp máy. Khi gọi lại, cô phát hiện mình đã bị chặn số.
Châu Chi Mai từng mơ tưởng rằng, khi cô về nước, tìm thấy mẹ, giúp bố lật lại vụ án, cả gia đình sẽ đoàn tụ, vui vẻ như trước.
Nhưng rồi cô biết được từ Trần Gia Niên rằng mẹ cô sớm đã tìm được một người đàn ông khác và còn sinh thêm một đứa con trai.
Tính ra, cậu em trai cùng mẹ khác cha kia giờ cũng đã bảy tuổi.
Suốt một năm qua, khi cô chạy đôn chạy đáo giúp bố minh oan, cô đã từng vô số lần rơi vào tuyệt vọng, hoang mang, thậm chí mất hết hy vọng. Còn mẹ cô thì sao? Bà ở trong biệt thự sang trọng, vui vẻ chăm sóc chồng con.
Tình yêu của mẹ dành cho cô có phải đã chuyển hết sang đứa bé kia?
Bà cũng sẽ ôm nó vào lòng, dịu dàng ru nó ngủ? Mua cho nó đủ thứ đồ chơi? Chuẩn bị những bất ngờ cho nó?
Mẹ cô… không còn là mẹ của riêng cô nữa.
Vô số ngày đêm trôi qua, cô sớm đã không còn mong đợi gì về người mẹ này.
Trong lòng cô, bà đã chết từ lâu rồi.
Lúc này, hai mẹ con đối diện nhau, bầu không khí trong sân lặng như tờ. Giữa mùa hè, tiếng côn trùng kêu râm ran trên cánh đồng, nghe chói tai đến lạ.
Châu Sách định lên tiếng nhưng Diệp Hiểu Lam đưa tay ngăn lại: “Để em.”
Bà chậm rãi bước đến trước mặt Châu Chi Mai, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối, do dự, bất an.
Bà hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gọi: “Chi Chi…”
Khuôn mặt Châu Chi Mai không hề dao động, cô lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, thấp giọng nói: “Bà là ai?”
Nghe vậy, Diệp Hiểu Lam khẽ cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tan biến. Bà lại hít sâu một hơi, nước mắt không kìm được mà trào ra, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Chi Chi, mẹ biết… biết con hận mẹ.”
“Im đi.”
Lúc này, Châu Sách nghiêm giọng quát: “Chi Chi, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?”
Nước mắt Châu Chi Mai lập tức tuôn trào: “Bố, bố lẩm cẩm rồi sao? Con làm gì có mẹ?”
Cô cũng không hiểu vì sao mình lại khóc.
Rõ ràng cô đã sớm không còn đặt mẹ trong lòng, cũng không còn mơ tưởng hai mẹ con sẽ gặp lại nhau.
“Ngay từ lúc bố ly hôn, bố đã không còn vợ, con cũng không còn mẹ. Bây giờ người phụ nữ này xuất hiện là có ý gì?” Giọng Châu Chi Mai khàn đặc, dường như ngay cả nhìn Diệp Hiểu Lam một cái cũng không muốn.
Cô quay sang trách móc Châu Sách: “Bố, cả đời này bố quá lương thiện nên mới hết lần này đến lần khác bị người ta lừa gạt, gia đình tan nát. Không biết lần này bà ta lại muốn chiếm đoạt thứ gì, không đến sớm, không đến muộn, lại chọn đúng lúc này mới xuất hiện.”
“Châu Chi Mai!” Châu Sách lần đầu tiên lớn tiếng quát con gái, “Xin lỗi mẹ con ngay!”
“Muốn xin lỗi thì tự bố đi mà xin lỗi!” Châu Chi Mai cảm thấy nghẹt thở, cô đưa tay ôm lấy ngực, ép mình hít sâu một hơi.
Bên cạnh, Diệp Hiểu Lam đã khóc đến mức thảm hại. Châu Sách thấy vậy liền cuống quýt đứng bên cạnh vợ cũ, không biết phải làm sao.
Khi còn là vợ chồng ân ái, chỉ cần Diệp Hiểu Lam khóc, Châu Sách liền nhận hết lỗi về mình, ôm bà vào lòng mà dịu dàng dỗ dành.
Châu Chi Mai đưa tay quệt nước mắt trên mặt, giọng cứng rắn: “Mời người không liên quan rời khỏi nhà tôi. Ở đây không chào đón bà.”
“Chi Chi!” Châu Sách cố gắng ngăn con gái lại, không muốn cô nói ra những lời tổn thương hơn nữa.
“Bà ta không đi chứ gì? Được thôi, con đi!”
Châu Chi Mai vừa dứt lời liền xoay người chạy thẳng ra cổng. Trong lòng cô vẫn còn một cơn giận chưa tiêu tan, giống như bị nhấn chìm dưới nước không thể thở nổi, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Trước mắt mơ hồ, chẳng thể nhìn rõ con đường phía trước, nhưng Châu Chi Mai chẳng còn tâm trí để quan tâm. Cô cảm giác nếu mình còn ở lại thêm một giây nữa, chắc chắn sẽ ngạt thở mà chết mất.
“Uỵch!” Một tiếng vang lên, Châu Chi Mai đâm sầm vào một lồng ng.ực rắn chắc.
Đau quá.
Châu Chi Mai không nhịn được nữa, òa khóc nức nở.
Cô quá rõ người trước mặt mình là ai. Hơi thở quen thuộc ấy, nhiệt độ ấm áp ấy, nhịp tim mạnh mẽ ấy, vào lúc này lại mang đến cho cô một cảm giác an toàn khó tả.
Có thứ gì đó như xuyên thấu vào trái tim cô, đau đớn đến tận xương tủy.
Như muốn trút hết uất ức, Châu Chi Mai giơ nắm tay, đấm vào lồng ng.ực rộng lớn kia, nức nở nói: “Đau…”
Heveto thuận thế đưa tay ôm lấy Châu Chi Mai, kéo cô vào lòng mình. Anh dùng thân hình cao lớn bao bọc lấy cô, ôm thật chặt, rồi khẽ thở dài, giọng nói trầm ấm pha lẫn sự dịu dàng và tự trách: “Anh xin lỗi.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.