Dung Lãm rõ ràng biết và ngầm đồng ý để mọi chuyện xảy ra, nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an. Bởi vì Ngô Tử Hiển bây giờ không chỉ hôn mà còn làm nhiều hành động v**t v* và trêu chọc hơn.
Bên ngoài lều đột nhiên mưa lâm râm, khoảnh khắc những giọt mưa rơi xuống lớp vải chống thấm, đầu ngón tay Ngô Tử Hiển đang ấn vào chỗ lõm trên eo Dung Lãm.
Dung Lãm che miệng, cơ thể dưới lớp chăn căng cứng như cây cung kéo căng. Phía sau truyền đến tiếng sột soạt của vải vóc ma sát hòa lẫn với hơi thở nóng ẩm phả vào sau tai cậu.
"Ưm..." Mặc dù biết Ngô Tử Hiển đang mộng du, nhưng Dung Lãm vẫn không dám rên thành tiếng. Cậu kìm nén giọng nói, nhưng âm cuối lại bị bàn tay đột nhiên đặt lên mông mình nghiền nát giữa hai hàm răng.
Tiếp theo, Dung Lãm cảm thấy có vật gì đó cứng rắn chen vào g*** h** ch*n. Mỗi lần đối phương vô thức cử động, đầu Dung Lãm lại va vào khung xương mềm của lều, ngay cả vải quần cũng bị ấn lõm vào. Cả người cậu như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chao đảo dữ dội.
Khoan đã, đây là... đang làm gì?
Dung Lãm đột nhiên run rẩy kịch lịch, sau đó từ từ dựng lều lên.
Cậu mở to mắt.
Sao lại...
Vẫn chưa chạm vào... rõ ràng vẫn chưa chạm vào...
Cơ thể mình bây giờ thật kỳ lạ.
Xấu hổ, hoảng sợ, bối rối, khiến Dung Lãm đột nhiên đẩy Ngô Tử Hiển ra rồi cuống cuồng chạy ra khỏi lều.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-hon-say-giac-yeu-yeu-cuu-tien-sinh/2884934/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.