🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chuyện Chung Việt Trạch lỡ miệng tất nhiên không giấu nổi anh trai anh, không những không giấu được, lúc hai người tranh cãi còn vô tình bị Từ Dữu Trân nghe thấy khi cô mang nước tới.

Sắc mặt anh trai anh lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Do cách âm quá tốt, nên Chung Việt Trạch không biết rốt cuộc tối hôm đó anh trai và Từ Dữu Trân đã cãi nhau chuyện gì, nhưng anh nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném vang lên đến tận nửa đêm, sáng hôm sau Từ Dữu Trân xách túi bỏ đi.

Chung Việt Trạch lại bị phạt cấm túc mấy ngày, mãi đến hôm qua, khi Từ Dữu Trân cuối cùng cũng “rủ lòng thương” cho anh trai một ánh mắt, anh mới được thả ra hôm nay.

Việc đi mua bánh kem cũng là làm theo yêu cầu của anh trai, tiện đường mang về, hoàn toàn không ngờ lại chạm mặt Liêu Tư Thầm.

Lại còn đang đi với một bạn nữ, đầu óc anh trống rỗng, nhận ra mình vừa nói ra điều gì đó ngu ngốc thì trong lòng đã hối hận không kịp.

Chung Việt Trạch vốn là hình mẫu công tử đào hoa đi đến đâu cũng khiến người chú ý, rất hiếm khi để lộ dáng vẻ lúng túng như lúc này trước mặt người khác.

Chung Việt Trạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc nhẹ sang bạn nữ bên cạnh như ngầm cảnh cáo, toàn bộ sự chú ý đều dồn về phía Liêu Tư Thầm, trong lòng vẫn không ngừng khó chịu vì lỡ lời khi nãy, tự nhiên cũng chẳng buồn bận tâm đến bước đệm vừa rồi.

Lần trước gặp nhau cũng kết thúc không vui, lúc nãy anh gọi cô, Liêu Tư Thầm thậm chí còn không buồn ngẩng đầu.

Nhưng Chung Việt Trạch vốn không phải kiểu người sợ mất mặt, chỉ muốn nói chuyện, nên mở miệng hoàn toàn không thấy ngại.

“Tôi với bạn vừa mở một nhà hàng Âu, coi như cảm ơn, các cậu vui lòng nhận cho nhé.”
Ánh mắt anh không hề liếc nhìn Phí Chính Thanh lấy một lần, chỉ nhìn chằm chằm vào Liêu Tư Thầm, “Bữa này để tôi mời.”

Chung Việt Trạch cũng biết đôi chút về Phí Chính Thanh — người ngồi đối diện Liêu Tư Thầm, thuộc về tầng lớp khác với bọn họ, cho nên không quá xem trọng.

Tuy vậy, anh không để điều đó lộ ra ngoài, cũng chẳng quan tâm đến sự lạnh nhạt của Liêu Tư Thầm, tiếp tục nói: “Mẹ tớ còn nói muốn gọi cả Quân Quân với cậu đến ăn cơm nữa.”

Liêu Tư Thầm lúc đó đang nhắn tin trả lời Từ Dữu Trân, cô nàng vừa nghe nói cô đến nhà hàng này, liền nhờ cô mua giúp một phần bánh kem mang về.

Hai bàn ngồi khá gần nhau, lúc Liêu Tư Thầm vừa trả lời tin nhắn xong đặt điện thoại xuống, tiếng nhân viên phục vụ nói vừa lúc truyền vào tai cô.

Liêu Tư Thầm bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ khó hiểu, trong lòng chợt động, lại nhớ đến ánh nhìn kỳ lạ gần đây, định quay đầu xem thử thì bị Chung Việt Trạch cắt ngang.

Cô cuối cùng cũng chia chút sự chú ý sang Chung Việt Trạch, ngẩng mắt lên, bật ra một tiếng cười nhạo.

Có lẽ vì đã sống ở nước ngoài quá lâu không về, Chung Việt Trạch quên mất ký ức hồi nhỏ từng bị cô “đè đầu” như thế nào.

Mời cô?

Nói như thể cô đang chiếm được món hời lớn lắm vậy.

Trước tiên, cậu ta nên hiểu rõ — người muốn mời cô ăn cơm có thể xếp kín cả một thành phố này cũng chưa chắc đủ.

Gì cơ? Hóa ra là ông chủ nhà hàng Âu?

Chung Việt Trạch đúng là có gương mặt nổi bật, đôi mắt đào hoa, lông mi dày, da trắng, lại rất biết cách ăn mặc và chăm chút ngoại hình.

Thêm vào những lời vừa rồi, lập tức thu hút không ít ánh nhìn tò mò, lặng lẽ hóng chuyện từ những người xung quanh.

Cô gái đi cùng Chung Việt Trạch cũng ngại ngùng đứng bên cạnh.

Tình huống lúc này thực sự quá kịch tính, ánh mắt của những người xung quanh ngay lập tức dời khỏi người râu ria – Trần Vũ Trùng, lại tập trung trở lại về phía Liêu Tư Thầm và Chung Việt Trạch.

Ngón tay Trần Vũ Trùng khẽ giật.

Hú vía một phen.

Vẫn chưa bị phát hiện.

Ánh mắt anh cuối cùng cũng khẽ động, cảm xúc thô bạo gần như muốn bùng lên.

Ánh nhìn chuyển thẳng đến người đang đứng — Chung Việt Trạch.

Phiền thật.

Giống như ruồi muỗi cứ bám riết lấy vợ anh.

Rõ ràng đã bị anh kéo vào danh sách đen.

Tại sao vẫn cứ nhiều chuyện như thế?

Trần Vũ Trùng thậm chí không buồn cúi đầu nhìn thực đơn, tùy tiện gọi vài món, gương mặt không biểu cảm, cứng nhắc đưa lại cho phục vụ.

Liêu Tư Thầm cũng chỉ ăn được vài miếng, phần lớn đồ ăn đều do Phí Chính Thanh xử lý, cô mặc kệ Chung Việt Trạch, xoa tay đứng dậy, dẫn theo Phí Chính Thanh đã ăn uống no nê rời đi.

Đưa Phí Chính Thanh về lại khách sạn xong, Liêu Tư Thầm không quay về bệnh viện nữa, hôm nay là lượt của Liêu Quân Tâm, cô lái xe thẳng về Liêu gia.

Xe thuận lợi tiến vào bãi đậu.

Liêu Tư Thầm vẫn ngồi yên trong xe, có chút mệt mỏi, cô xoa nhẹ vùng giữa hai hàng lông mày, không vội xuống xe.

Chiếc xe cô dùng hôm nay là cái mới được vận chuyển từ Anh về cách mấy ngày. Cô đưa tay tìm quanh trong xe, tìm thấy một hộp thuốc còn sót lại, nằm cùng với chiếc bật lửa, hẳn là trước kia cô chưa dọn dẹp sạch sẽ.

Cô đã cai thuốc từ lâu, nhưng giờ đây lại nảy sinh cảm giác muốn hút lại.

Ngồi im một lúc, cô cụp mắt xuống, rút ra một điếu từ hộp thuốc. Ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc màu nhạt, động tác tiêu chuẩn, dựa hờ vào khung cửa sổ chiếc xe thể thao màu đỏ, giữa không gian mờ tối và yên tĩnh của gara.

Chiếc bật lửa xoay hai vòng trong tay còn lại.

Liêu Tư Thầm mới nhận ra tay mình đang run nhẹ.

Cô hít sâu hai hơi, đột nhiên thở dài, nhớ lại lý do lần đầu tiên mình hút thuốc.

Khi đó cô vừa ra nước ngoài, vẫn chưa hòa giải với Liêu Quân Tâm. Hôm ấy cô vừa cãi nhau qua điện thoại với Liêu Quân Tâm — hoặc đúng hơn là một mình Liêu Quân Tâm tức giận, mắng cô là kẻ nhút nhát.

Sau khi cúp điện thoại, gió phảng vào người khiến tay cô phát run — tựa như hiện tại.

Tạ Thanh sống ở biệt thự bên cạnh, ngậm thuốc lá đi ra, thấy cô thì nhướng mày, “Làm một điếu?”

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong gara yên tĩnh, cắt ngang hoàn toàn dòng suy nghĩ đang lơ lửng.

Liêu Tư Thầm đổi tư thế, nhét bật lửa lại vào chỗ cũ, thật sự không muốn động đậy, nhưng lại lo có chuyện gấp từ Liêu Quân Tâm nên vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra.

Khi thấy tên người gọi hiện lên màn hình, cô hơi sững người, hàng mày khẽ nhíu lại.

Trần Vũ Trùng?

Anh gọi làm gì vào lúc này?

Dù vậy cô vẫn bắt máy.

Cuộc gọi được kết nối, nhưng đầu dây bên kia lại hoàn toàn im lặng.

Liêu Tư Thầm thoáng nghĩ có thể Trần Vũ Trùng bấm nhầm rồi, ngón tay trái đang kẹp điếu thuốc vẫn đặt trên khung cửa xe, cô hơi nghiêng người về phía sau rồi mới mở miệng: “Ừm?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, ngay khi cô chuẩn bị ngắt cuộc gọi thì giọng nói trầm thấp, quen thuộc giàu từ tính vang lên:

“Anh đến rồi.”

Liêu Tư Thầm sững lại một chút, rồi mới phản ứng kịp — ý anh là anh đã đến bên này.

Giọng nói của Trần Vũ Trùng rất bình tĩnh, không ai có thể đoán được lúc này, ở đầu dây bên kia, anh đã bực bội đến mức kéo phăng cà vạt ra khỏi cổ. Anh như thể thực sự là một người chồng vừa từ thành phố Vụ Đinh bay về đây, nhẹ nhàng dò hỏi ý kiến của vợ mình:

“Em ở bệnh viện à? Anh tiện thể qua đón.”

Nghe giọng điệu đó, không ai có thể tưởng tượng nổi đây chính là người đã theo dõi cô suốt cả ngày hôm nay.

Liêu Tư Thầm có chút bực bội, muốn mắng người, đầu ngón tay khẽ siết lại hai lần, ánh mắt vô thức lướt qua điếu thuốc trên tay, rồi nghĩ lại, cuối cùng đổi ý — đem tất cả những lời trách móc và chất vấn đều nuốt trở vào.

Cô sửa lại lời:

“Tôi ở Liêu gia, ông nội hôm nay ngủ sớm rồi, anh đừng ghé bệnh viện nữa, từ sân bay về thì ghé thẳng qua đây luôn đi.”

Liêu Tư Thầm tự nhiên cho rằng Trần Vũ Trùng vừa xuống máy bay đã gọi ngay cho cô.

Trần Vũ Trùng cũng không phản bác, chỉ khẽ “ừm” một tiếng. 

Cuộc gọi bị cắt đứt.

Tài xế ngồi phía trước nghe rõ từng lời Trần Vũ Trùng vừa nói, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, chỉ dám giả vờ như không nghe thấy gì.

Cuộc gọi nhanh chóng bị ngắt, màn hình điện thoại tự động quay về giao diện cũ.

Rèm cửa xe được kéo lại, xe đang đỗ trong gara ngầm, không bật đèn, không gian bên trong tối mờ, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt người đàn ông, khiến đường nét càng thêm u ám.

Trần Vũ Trùng cụp mắt, ánh nhìn nặng trĩu, dán chặt vào giao diện trên màn hình. Một lúc sau, anh dùng lòng bàn tay cẩn thận chạm nhẹ vào tọa độ trên giao diện.

Là định vị của vợ.

Trần Vũ Trùng tắt điện thoại, mặt mày mờ mịt trong bóng tối. Giọng anh có chút khàn, nói: “Chú trước nghỉ ngơi đi, tôi tự lái xe đi.”

Khi anh lái xe đến Liêu gia biệt thự và đỗ trong gara, Liêu Tư Thầm vẫn ngồi trên xe. Dáng vẻ lười biếng, tay cầm điếu thuốc, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng dừng trên thành cửa sổ,

Trong nháy mắt vừa vào đến gara anh đã chú ý đến.

Cô cầm điếu thuốc tinh tế, xoay qua xoay lại giữa những ngón tay mềm mại hồng hào.

Trần Vũ Trùng nhìn chằm chằm vào tay cô, có chút khô khan mà nuốt một ngụm nước bọt.

Liêu Tư Thầm biết Trần Vũ Trùng đã vào, cô tựa vào cửa sổ xe, đôi mắt nhìn chiếc xe màu đen quen thuộc đỗ ngay trước mặt. Anh mở cửa xe, bước xuống từ vị trí ghế lái.

Cô không hỏi sao anh lại tới, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn qua, mái tóc đen dài nhẹ nhàng xõa xuống, những lọn tóc đen mượt mà ôm lấy cánh tay trắng nõn, bóng đêm xung quanh khiến ánh sáng trong gara càng thêm mờ mịt. Tuy nhiên, gương mặt cô lại nổi bật giữa bóng tối, xinh đẹp động lòng người. Cô trang điểm nhẹ nhàng, không giống như phong cách thường thấy của cô, thật ra Trần Vũ Trùng đã nhìn thấy từ nãy.

Nhưng giờ đây lại là cảm giác hoàn toàn không giống.

Tóc đen buông xuống, giống như một thác nước mượt mà, không biết có phải vì ánh đèn trong gara hay không mà đôi mắt Liêu Tư Thầm có vẻ đặc biệt tối tăm sâu thẳm.

Biểu cảm lười biếng, nhìn qua như thể mọi thứ đều chẳng thú vị, như thể chẳng có gì có thể khiến cô cảm thấy hứng thú.

Vẫn là bộ đồ đó, nhưng cả người lại hoàn toàn khác biệt so với lúc trong nhà hàng.

Bước chân anh không tự giác chậm lại, ánh mắt si mê, đắm chìm, vẫn không thể rời khỏi người Liêu Tư Thầm.

Mí mắt hơi nhướng lên, hai ánh mắt gặp nhau, giống như pháo hoa rực rỡ trong màn đêm yên tĩnh.

Người đàn ông ngoài mặt không có phản ứng gì, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn.

Vợ vẫn luôn đối xử đặc biệt với anh.

Vợ chỉ lộ ra vẻ mặt như vậy với một mình anh.

(Editor không nhịn được mà nói: “Lạc quan đến đau lòng…”)

Liêu Tư Thầm khẽ vẫy tay, tùy ý như đang “trêu mèo dụ chó” vậy, cô lên tiếng, “Lại đây.”

Người bình thường bị đối xử như vậy chắc chắn sẽ tức giận, nhưng Trần Vũ Trùng lại chỉ cảm thấy yết hầu mình không thể kiềm chế mà chuyển động, ánh mắt Liêu Tư Thầm nhìn không thấy lại càng thêm tối tăm.

Chiếc váy hai dây dài, đôi bông tai hình con bướm, chiếc vòng cổ đính kim cương lấp lánh.

Rất đơn giản, phối lại một cách tùy ý —— còn không tinh xảo bằng lúc Liêu Tư Thầm cùng Từ Dữu Trân từ khách sạn xuống lầu ăn sáng ở thành phố Vụ Đinh.

Nhưng nhan sắc tuyệt diễm trời trao của cô vẫn khiến những trang phục đơn giản trở nên vô cùng cuốn hút.

Khi Trần Vũ Trùng bước đến, Liêu Tư Thầm khẽ mỉm cười, liếc mắt nhìn anh, rồi hỏi, “Hôm nay lái xe đến à?”

Trần Vũ Trùng không rõ lý do, chỉ gật đầu.

Anh cúi người xuống nhìn cô, tay cô cầm thuốc vô tình cọ qua áo tây trang, hương thơm trên cơ thể cô truyềnvào mũi anh.

Mùi cam quýt, mùi cỏ cây…

Trần Vũ Trùng trong đầu quay cuồng, không thể tìm ra bất kỳ thứ gì có thể so sánh với mùi hương này.

Liêu Tư Thầm duỗi tay ra, nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu tự nhiên như thể đang nói về việc hôm nay ăn gì, “Mở cửa xe ra, ôm tôi xuống.”

Ánh mắt Trần Vũ Trùng trở nên sâu thẳm hơn, trái tim trong lồng ng.ực đập mạnh mẽ, gần như muốn nhảy ra ngoài.

Đầu óc anh quay cuồng chuyển hướng, hoàn toàn quên đi cảm giác chua xót bất ổn từ buổi sáng khi theo dõi vợ.

Hơi thở của Liêu Tư Thầm như dừng trên ngực anh.

Không phải là kiểu ôm ngang nữa, mà là ôm mặt đối mặt, không khác lắm so với tư thế trong phòng tắm hôm đó, chân cô quấn quanh eo anh. Qua lớp vải mỏng, anh có thể cảm nhận được da thịt mềm mại trơn mịn của cô.

Vợ thật sự rất nhẹ.

Trần Vũ Trùng từ từ di chuyển ánh mắt một chút, gần như không thể kiềm chế được tình yêu trào dâng trong lòng.

Một lúc sau, anh mới động đậy, cất bước về phía thang máy.

“Đi đâu?” Liêu Tư Thầm đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt điếu thuốc lên tai anh, dễ dàng ghé sát lại gần, “Lên xe của anh.”

Ngón tay người đàn ông siết lại, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, trong nháy mắt còn căng thẳng hơn lúc sắp bị phát hiện ở nhà hàng Âu buổi chiều.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.