Đêm hôm đó, A Li đã biết cái gì gọi là tự tìm tử lộ.
Nàng bị Vân Dục Hưu đưa đến một nơi rất kỳ quái. Nơi này có chút giống như là hành cung nghỉ hè của bậc đế vương ở nhân gian, nhưng xung quanh lại yên tĩnh bất thường —— không có tiếng người, không có tiếng gió, không có tiếng ve kêu.
Khi bước chân lên nền gạch đá xanh mát mẻ nhưng nặng nề, nàng có thể tinh tường nghe ra được tiếng mấy hoa văn trên bộ hắc bào của Vân Dục Hưu cọ vào nền gạch phát ra xoèn xoẹt.
Trang trí trong cả tòa đại điện đều là hoa văn chìm, làm cho người ta có một cảm giác lắng đọng. Không phải là loại tối tăm đè nén, mà là loại tang thương dày nặng có thể cảm giác được phong cách cổ xưa.
"Đây là cái chỗ gì vậy ?" A Li hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi.
Giọng nói nàng như quay về trong gian đại điện trống trải, có vẻ dị thường yên ắng.
"Nơi không có ai quấy rầy." Vân Dục Hưu ý vị thâm trường lườm nàng một cái.
Khuôn mặt A Li 'pang' môt cái liền đỏ.
"Cái kia, ta kỳ thực còn chưa chuẩn bị tốt..." Nàng nói, "Ta còn là con non đi?"
"Phốc!" Vân Dục Hưu cười ra tiếng.
Hắn nắm cổ tay nàng, kéo nàng lại gần, híp mắt, nhẹ nhàng cắn răng, nói: "Ta rất thích... Ăn con non."
Mạt cười xấu xe trên khoé miệng xinh đẹp kia phải nói là làm người tim đập chân run.
Một giây sau, A Li bị ôm ngang lên, cảnh trước mắt thay đổi bất ngờ, nàng thấy một cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ma-dau-sau-khi-thanh-nien-cuc-hung/273923/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.