Giác Duyên bị ánh nắng chói chang làm tỉnh dậy, hắn mơ màng ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh mình có một người khác nằm bên cạnh thì hốt hoảng.
Hắn lại giở chăn lên nhìn, thấy bản thân đang khỏa thân lại càng kinh ngạc. Trên chiếu tre của hắn có một vệt máu, hắn run rẩy giơ tay đến người nằm bên cạnh mình.
"Chàng tỉnh rồi à?" Nhan Đình dụi mắt ngồi dậy, chăn trượt xuống làm lộ ra cơ thể của thiếu nữ.
"Nhậm...Nhậm cô nương...ta....ta" hắn kinh hoàng nói không tròn câu.
Kí ức của hắn chỉ dừng lại khi Vu Tử Tình kia đến xin lỗi hắn rồi mời hắn uống trà mà thôi, sau đó liền không nhớ được gì cả.
"Sao? Chàng đang nghĩ tại sao không phải là cô gái kia à? Thất vọng sao?" Nhan Đình nâng cằm nói.
"Không...không phải" hắn nắm lấy chăn che đi chổ quan trọng của mình.
"Nếu chàng mong là cô ta thì xin lỗi, ta giết cô ta rồi" cô cười nhẹ.
"Sao...sao Nhậm cô nương lại giết cô ấy".
"Vậy là chàng tự nguyện muốn làm với cô ta chứ không phải bị hạ thuốc, ta vô tình cản trở chuyện tốt của chàng rồi" cô lắc nhẹ đầu, bước ra khỏi giường.
"Không...không phải, ta không có" hắn hoảng loạn la lên.
"Ta sẽ không tùy tiện giết người nếu người đó không động đến ta, hay là chàng" cô chậm rãi mặc lại y phục.
"Động tới ta sao?" hắn nhỏ giọng lặp lại.
"Xác ta đã xử lý cả rồi, hôm nay ta sẽ rời đi. Giác Duyên chàng không cần tiễn đâu" cô mở cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nam-hoan-lac/2212147/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.