"Cảnh Dung, chàng biết ta không thể bỏ qua vụ án này, nếu chàng có biện pháp, vì sao không nói cho ta? Xem như là chàng giúp ta. Ta biết chàng cảm thấy ta quá tùy hứng, thậm chí cảm thấy ta căn bản đang tự tìm phiền toái, nhưng ta không thể bỏ mặc như thế. Nếu như bởi vì chúng ta ở bên nhau, ta nên mặc kệ tất cả, không quan tâm tới bất kỳ điều gì. Cảnh Dung, ta làm không được. Nếu như hiện tại người đứng ở trước mặt chàng, không phải là Kỷ Vân Thư mà chàng từng quen biết, vậy chàng...... sẽ vẫn thích ta như vậy hay sao?"
Kỷ Vân Thư chất vấn!
Trong khi nàng nói chuyện, đôi mắt đều đã đỏ hoe.
Cảnh Dung cảm thấy chấn động, đôi tay cũng có chút run rẩy.
Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm thấy bản thân mình mới là người ích kỷ nhất.
"Vân Thư......" Hắn thở hổn hển.
"Chàng hãy nói đi! Biện pháp kia, rốt cuộc là gì?"
Cảnh Dung chán nản nói: "Nếu Đại Lý Tự không chịu thụ lí, biện pháp duy nhất...... là đi cáo ngự trạng, gõ trống ở bên ngoài cửa Bắc."
Gõ trống!
Kỷ Vân Thư từng nghe nói qua, phàm là những vụ án mà các phủ các châu không thể thụ lí, chỉ có thể đi gõ trống. Nếu bọn họ muốn gõ trống, nhất định phải nhận bốn mươi trượng, không thể thiếu một trượng.
Chẳng trách vừa rồi khi Kinh Triệu Doãn muốn nói, Cảnh Dung lại có phản ứng lớn như vậy!
Nhìn thấy Kỷ Vân Thư như vậy, Cảnh Dung kiên định nói: "Biện pháp này, với bổn vương là bị xếp vào lệnh cấm. Nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199029/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.