Kỷ Vân Thư cau mày, hỏi, "Trên mặt ta có gì đó hay sao?"
Cảnh Dung lắc đầu!
"Vậy vì sao Vương gia lại nhìn ta như vậy?"
"Rất kỳ lạ sao?"
"Có chút!" Nàng thành thật trả lời.
Trên mặt Cảnh Dung đầy ý cười, "Bổn vương chỉ nhìn nàng thôi, không cần phải ngạc nhiên. Từ nay về sau, ta đều sẽ luôn nhìn nàng như vậy."
Hắn thật sự chỉ cần thuận miệng đều có thể thốt ra những lời âu yếm.
Kỷ Vân Thư bất ngờ liếc mắt nhìn hắn một cái, "Những lời này, vương gia nên nói với Khổng cô nương."
Nàng hiển nhiên đang ám chỉ hắn không cầu xin cưới Khổng Ngu ở trước mặt hoàng thượng.
Cảnh Dung xanh mặt, vốn định tiếp tục giải thích với nàng, nhưng đột nhiên nói không nên lời.
Thôi!
Tốt nhất không nên nói gì thì hơn!
Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía trên bức tranh nàng vẽ trên giấy, hỏi một câu, "Nàng đang vẽ gì vậy?"
"Ta cũng không biết nữa."
Nàng đặt bút xuống, cầm tờ giấy lên cẩn thận xem xét, phía mặt trên, chỉ có một hình bán nguyệt, trong hình bán nguyệt đó, là một số nét hoa văn ngang dọc đan xen không đều.
Rốt cuộc, đây có thể là gì?
Cảnh Dung cầm tờ giấy trong tay nàng lên, nheo mắt nhìn nhìn, khó hiểu hỏi, "Vì sao nàng đột nhiên lại vẽ cái này? Có liên quan tới vụ án án sao?"
"Thật ra ta hy vọng nó có liên quan tới vụ án mà không phải do ta suy nghĩ nhiều."
"Hả?"
Nàng bắt đầu kiên nhẫn giải thích, "Uất Trì Lâm thật sự đã bị một kiếm chém rơi đầu mà chết,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199298/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.