Tiêu Phi ngồi trên ghế quý phi, môi đỏ mỉm cười, tràn đầy thâm ý khiến người cảm thấy thần bí.
Khi Kỷ Vân Thư đang định hành lễ, Tiêu Phi nhẹ nâng tay lên.
"Không cần, bổn cung triệu Kỷ tiên sinh tiến cung, ngươi chính là khách quý của bổn cung."
"Thảo dân mệnh tiện, không đảm đương nổi một từ quý."
Tiêu Phi không nói gì, đôi tay ngọc nhẹ nhàng nhấc lên, ánh mắt nhìn về phía ghế dựa bên cạnh.
"Tiên sinh, mời ngồi."
"Đa tạ nương nương."
Kỷ Vân Thư chậm rãi đi đến bên cạnh ngồi xuống, trên mặt mang theo kính trọng, nhưng tâm lý lại rất lạnh lùng.
Khóe miệng Tiêu Phi gợi lên, nhìn Kỷ Vân Thư, hỏi: "Kỷ tiên sinh là một người thông minh, ngày ấy có thể lợi dụng vụ án mất tích, khiến Hoàng thượng đồng ý khai quan vụ án Ngự Quốc Công, bổn cung thập phần kính nể. Nếu ngươi thông minh như thế, nói vậy, cũng biết vì sao hôm nay bổn cung triệu ngươi tiến cung, đúng chứ?"
Ồ, không ngờ bà ta cũng là một người thẳng tính!
Nói chuyện không hề quanh co lòng vòng.
Đối với những lời bà ta nói, Kỷ Vân Thư chỉ thờ ơ mở miệng.
"Nương nương có tâm truyền triệu, cho dù có ý tứ khác, thảo dân cũng không dám suy đoán loạn."
"Không sao, ngươi thật ra có thể thử đoán xem."
"Dụng ý của nương nương thế nào, thảo dân thực sự không dám suy đoán loạn, mong rằng nương nương có thể khai sáng."
Nếu Tiêu Phi giả vờ ngớ ngẩn để lừa nàng, nàng vẫn có thể ăn miếng trả miếng lại bà ta.
Bởi vì nàng hiểu rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199587/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.