Edit: Emily Ton.
Bên trong linh đường, Vệ Dịch ôm Kỷ Vân Thư không muốn buông tay!
Bên ngoài linh đường, khuôn mặt Cảnh Dung không có biểu tình, khiến người không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Lang Bạc đứng ở bên cạnh, ánh mắt cũng nhìn vào Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch bên trong.
Hai ngày nay, hắn phụng mệnh để ý Vệ Dịch, mắt không nháy nhìn chằm chằm Vệ Dịch, bên hốc mắt đều đen một vòng, có thể nói rằng một tấc cũng không rời.
Tất nhiên, Vệ Dịch không ăn cơm, hắn cũng bụng không hai ngày.
Hắn thở dài một tiếng, tự nói với mình: "Kỷ cô nương gặp phải nhiều sự tình như vậy, trong lòng còn nhớ thương Vệ công tử."
Trong lời này, còn mang theo vài phần hâm mộ!
Cảnh Dung mắt lạnh một cái, lập tức khiến da thịt hắn đông lạnh đến nỗi cứng đờ.
Đành phải cúi thấp đầu, câm miệng!
Trong lòng Lang Bạc thật sự rất buồn bực, Vương gia nhà mình không những không ăn giấm, mà còn bình tĩnh đến nỗi có chút kỳ cục.
Rất bất thường, quá bất thường!
Nhưng hắn nào biết đâu rằng, trái tim Cảnh Dung sớm đã bị xé toạc ra đau đớn, giống như cành cây khô những ngày mùa đông.
Trong lòng Kỷ Vân Thư có Kỷ Bùi. Người kia, phảng phất như cây gai trát ở trong lòng nàng, dù hắn dùng hết toàn lực, đều không thể nhổ ra.
Chưa kể, có khả năng Kỷ Bùi thật sự đã chết.
Trong khi hắn, ngay cả một người chết cũng bị thua kém!
Nghĩ đến đây, môi mỏng Cảnh Dung nhẹ cong, nở nụ cười chua xót.
Lúc này, Kỷ Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199674/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.