Edit: Emily Ton.
Kỷ Thư Hàn chưa từ bỏ ý định.
"Vương gia, cầu xin ngài hãy nể tại hạ đã làm quan nhiều năm, khai ân một lần."
"Kỷ Thư Hàn a Kỷ Thư Hàn, bổn vương thật sự xem thường ngươi, ngay cả những lời này ngươi cũng nói ra được. Xem ra nề nếp Kỷ gia các ngươi, nên để bổn vương sửa trị."
Hắn hơi dừng lại, quay về phía thuộc hạ của mình: "Còn không mang người đi tới nha môn."
Thị vệ kéo Kỷ Nguyên Chức không ngừng giãy giụa, bất chấp mưa phùn, mang người đi tới nha môn.
Kỷ gia lúc này là một mảnh hỗn loạn.
Người khóc!
Người quỳ!
Người kinh ngạc, người kinh hãi!
Kỷ Thư Hàn tức giận đấm xuống mặt đất!
Hắn bực vì bản thân mình sinh ra một nhi tử như vậy, cũng bực vì Vương gia không lưu tình! Nữ nhi vô tình!
Rốt cuộc, Kỷ Mộ Thanh không nhịn được nữa, rưng rưng hai hàng nước mắt, thút thít mũi, khẽ nâng đầu.
Nghẹn ngào trừng mắt nhìn Kỷ Vân Thư, nói: "Loan Nhi bất quá chỉ là một tiện tì, người chết cũng đã chết. Nàng ấy vốn đã bán mình cho Kỷ phủ chúng ta, muốn nàng sống hay chết, cũng do chúng ta làm chủ. Mặc dù Tam đệ không hiểu chuyện, nhưng cũng không tự mình giết nàng ấy, chính nàng ấy đã thắt cổ tự sát, không liên quan gì đến hắn."
Có một loại người, không có việc gì liền đi tìm việc, tìm cảm giác cho sự tồn tại của mình, hơn nữa còn cho rằng biểu hiện của mình rất tốt đẹp.
Nhưng tất cả mọi người lại cực kỳ chán ghét loại người này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199734/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.