"Nếu như bổn vương muốn ngươi theo ta hồi kinh, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Không muốn." Nàng gần như buột miệng thốt ra, không mang theo một chút do dự.
Cảnh Dung hỏi: "Vì sao?"
Vì sao?
Ánh mắt Kỷ Vân Thư lập tức chìm xuống, nắm chặt gậy trúc, chọc ngọn lửa bùng lên càng ngày càng lớn.
Một hồi lâu sau, nàng mới thốt ra mấy chữ từ trong miệng: "Ta không thể rời đi."
Có đôi khi, Cảnh Dung thật sự không hiểu rõ Kỷ Vân Thư nói gì, đôi khi thâm ảo, nhưng đôi khi lại đơn giản đến nỗi khiến người khó hiểu!
Tính tình đơn giản vô vị, cũng ngăn cản người không thể hiểu nàng!
Cảnh Dung suy nghĩ một lúc, cuối cùng, không hỏi thêm gì nữa.
Trong khi đó, tâm tư Kỷ Vân Thư chìm xuống, đôi mắt hơi rũ hết sức, gậy trúc nhỏ trong tay trong lúc vô tình đã bị ngọn lửa trên cọc gỗ bén lửa cháy mất, tia lửa nổ tung giống như pháo, bắn tới trên mu bàn tay của nàng.
"A —"
Đau đến nỗi nàng nhỏ giọng kêu lên.
Gậy trúc nhỏ rơi xuống, nàng che tay mình lại để giảm cảm giác đau đớn.
Cũng ngay khoảnh khắc nàng kêu lên một tiếng, Cảnh Dung đã đứng dậy, đột nhiên vạch quần áo treo trên giá giữa hai người ra, cực kỳ khẩn trương đi về phía Kỷ Vân Thư, ngồi xổm người xuống, kéo bàn tay nàng đã bị tia lửa bắn đến tới trước mặt mình.
Trên mu bàn tay, đã bị nổi lên vài chấm đỏ.
Cảnh Dung vừa cẩn thận thổi thổi, vừa nói: "Sao ngươi không cẩn thận như vậy?"
Sau một khắc, Kỷ Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-ngo-tac-hoa-cot/2199847/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.