Đan Vân Sơ ngồi ở trong phòng vẽ tranh, lấy ra vài bức tranh sơn dầu, đây đều là những tác phẩm trước đây của cô, cô chưa bao giờ dám ném chúng đi, cô cần chúng để tự cảnh giác chính mình, nhìn vào những bức tranh khiến cô nhớ tới rất nhiều chuyện trước đây, trong lòng không hiểu vì sao lại dâng lên một loại cảm giác ủ dột chán nản.
Lúc này chuông cửa vang lên, kéo Đan Vân Sơ quay về với thực tại.
"Tâm tình của chị thoạt nhìn xem ra rất không tốt." Liễu Thấm Tuyết nhìn Đan Vân Sơ mở cửa nói, làm cho người khác có chút đau lòng.
"Rõ ràng như vậy sao?" Đan Vân Sơ cười hỏi, nụ cười của Liễu Thấm Tuyết luôn luôn ấm áp, thật khiến người ta thả lỏng tâm tình.
Đan Vân Sơ mở cửa cho Liễu Thấm Tuyết đi vào bên trong.
"Đang vẽ tranh sao? Em không có quầy rầy chứ?" Liễu Thấm Tuyết nhìn vào phòng tranh đang mở cửa, đèn cũng sáng, cô biết rõ Vân Sơ lúc đang vẽ rất không thích bị người khác làm phiền.
"Không có, chỉ là ngồi ở bên trong nhớ đến vài chuyện trước đây, đột nhiên cảm thấy chán nản." Đan Vân Sơ nói, kỳ thực lúc này cô thật sự mong muốn có người tới nghe mình nói chuyện.
"Em có thể vào trong không? Nếu không thích thì cứ nói, không sao." Liễu Thấm Tuyết cẩn thận hỏi, cô biết phòng vẽ là nơi vô cùng riêng tư của Đan Vân Sơ, cái khu vực đó, Đan Vân Sơ sẽ không để người khác dễ dàng ra vào.
Đan Vân Sơ do dự một chút mới gật đầu.
"Em thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhan-bat-phoi/1323792/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.