"Cô thực muốn đi?" Đan Vân Sơ lái xe cũng không được, mà muốn rời xe cũng không thể, cùng Diệp Tuyền Vũ giằng co hồi lâu, Đan Vân Sơ chưa từ bỏ ý định hỏi lại một lần nữa.
"Đương nhiên, nếu muốn thì cùng nhau ở lại, còn không thì cùng về nhà cô, hai chọn một." Diệp Tuyền Vũ ngữ khí khoái trá nói.
"Vô lại!" Đan Vân Sơ phi thường khinh bỉ liếc Diệp Tuyền Vũ một cái, không thể không thỏa hiệp mà khởi động xe, người sao có thể sa đọa đến như vậy đây, không lo làm tốt vai trò của một tiểu công chúa kiêu ngạo, lại muốn trở thành một kẻ vô lại thế này sao?
Diệp Tuyền Vũ giả điếc làm thinh, đây vô lại cũng là do Đan Vân Sơ ác nghiệt cô bức mà ra, cô nghĩ tôi thích hạ mình nói ra những lời này sao, nói đến cùng cũng là do cô không tốt.
"Cô mang giày cao gót?" Xuống xe, Đan Vân Sơ mới phát hiện Diệp Tuyền Vũ mang giày cao gót.
"Có gì không được sao?" Diệp Tuyền Vũ chứng kiến Đan Vân Sơ một bộ dạng không tin được, rất kỳ quái, mình lúc nào chả mang giày cao gót.
"A! Cô nghĩ chúng ta là đi nghỉ dưỡng sao? Hiển nhiên cô không biết nơi cô muốn đi là nơi như thế nào, phải đi đường núi 1 giờ đồng hồ mới đến nhà tôi, đừng nghi ngờ, nhà của tôi ngay bên trong khe núi." Đan Vân Sơ cười lạnh nói, Diệp Tuyền Vũ, cô quả thực là muốn chết. "Bây giờ cô quay về vẫn còn kịp, miễn phải chịu khổ." Đan Vân Sơ lần này nói đúng trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhan-bat-phoi/1323816/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.