"Ta không mệt nữa, ngươi thả ta xuống đi!" Mạnh Hiểu Dư vươn tay lau mồ hôi trên trán Linh Ngọc Nhi, nói. Đây là lần thứ ba Mạnh Hiểu Dư nói như vậy với nàng.
Từ khi Linh Ngọc Nhi cõng nàng đến bây giờ đã qua hơn một giờ. Nhưng dù Mạnh Hiểu Dư nói thế nào, Linh Ngọc Nhi vẫn không thả nàng xuống. Khi vừa bắt đầu, Mạnh Hiểu Dư còn giãy giụa một chút, nhưng chỉ cần Mạnh Hiểu Dư quằn quại, Linh Ngọc Nhi sẽ vỗ mông nàng. Đến bây giờ, Mạnh Hiểu Dư không dám tiếp tục lộn xộn, nhưng nhìn thấy Linh Ngọc Nhi cõng mình đi trong mê cung, trán đầy mồ hôi, Mạnh Hiểu Dư không nhịn được nói.
"Không sao, ta không mệt, ngươi thành thật ở trên lưng ta để ta cõng ngươi!" Đôi tay nâng Mạnh Hiểu Dư không buông còn nắm chặt hơn. "Hơn nữa tình hình hiện tại, chúng ta sắp ra khỏi nơi quỷ quái này. Cho nên, ngươi thành thật trên lưng ta, để ta cõng ngươi ra khỏi đây."
"Nhưng chúng ta đã đi thật lâu trong mê cung này, chúng ta thật sự sẽ còn có thể đi ra ngoài sao?" Dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán của Linh Ngọc Nhi.
"Đương nhiên, đã nói sẽ mang ngươi ra ngoài thì nhất định sẽ mang ngươi ra ngoài. Ngươi phải tin tưởng ta, chỉ cần chúng ta đi hết con đường phía trước nhất định sẽ rời khỏi mê cung này." Linh Ngọc Nhi nói rồi cõng Mạnh Hiểu Dư đi đến con đường phía trước.
"Sao ngươi biết chúng ta đi qua con đường này nhất định có thể ra ngoài?" Tuy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhan-co-dai-that-dang-so/2876127/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.