"Tiểu Vũ." Nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư nhiều lần từ chối mình khiến lòng Dạ Vô Song có chút tổn thương. Nàng không rõ vì sao Mạnh Hiểu Dư nhất định cho rằng mình lại xem nàng là thế thân của người khác? Ban đầu, Dạ Vô Song thật sự xem Mạnh Hiểu Dư là thế thân của tiểu Vũ nhưng sau khi nàng cùng tỷ muội Hàn Như Băng rời khỏi Vũ Xuân Các, Hiểu Dư đã không phải là tiểu Vũ của nàng nhưng làm sao lại như vậy? Là vì không thể quên? Phải, nàng không thể quên được, không thể quên được những dịu dàng và săn sóc của tiểu Vũ. Nhưng nàng càng không thể quên được dáng múa tuyệt mỹ của Hiểu Dư trên khán đài, cũng không quên được nụ cười xinh đẹp lơ đãng của nàng.
Ngoài ra, dụng mạo của cả hai thật sự quá giống nhau. Dạ Vô Song quyết định dù Hiểu Dư có phải là Tiểu Vũ không thì nàng vẫn sẽ tìm kiếm nàng, sau đó giữ nàng bên cạnh mình, dù khuynh tẫn tất cả của mình cũng phải có được nàng.
Dạ Vô Song từng yêu tiểu Vũ kia nhưng hiện tại nàng cũng yêu Hiểu Dư này.
Mạnh Hiểu Dư quay đầu đi, không nhìn ánh mắt bi thương của Dạ Vô Song, nàng không ngừng tự nhủ: "Nàng không phải thật sự thích mình mà là thích tiểu Vũ giống mình y đúc cho nên nàng tổn thương không phải vì mình mà là vì tiểu Vũ." Mạnh Hiểu Dư không ngừng tự thôi miên mình nhưng trong lòng lại không thoải mái. Nàng không khỏi kinh ngạc "Sao lại như vậy? Vì sao mình lại có cảm giác chua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhan-co-dai-that-dang-so/2876163/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.