Long Kiểu Nguyệt trở về Tiên Xu Phong, nhìn thấy người tuyết kia vẫn đứng bên trong tuyết.
Tuyết lớn bay lả tả, lại có một thân ảnh uyển chuyển đứng ở trong tuyết, mặc áo tơi màu xanh lam đơn giản, đội nón trúc rộng vành, một bàn tay trắng từ vạt áo màu đen vươn ra, nghiêng nghiêng lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngọc, vững vàng gác bên cạnh nón, dưới áo là một đoạn vạt áo màu đen huyền văn.
Long Kiểu Nguyệt vừa nhìn vạt áo màu đen kia, liền biết nàng là ai.
Toàn bộ bên trong Trường Lưu, ngoại trừ trưởng lão ra đều phải mặc giáo phục Trường Lưu màu bạch lam.
Mà trong những trưởng lão ăn mặc tự do này, lại chỉ có ba vị trưởng lão thích mặc xiêm y màu đen, một là hai vị thế tôn Thu Minh Uyên cùng Trầm Vọng Sơn, còn có một vị, chính là Chưởng môn mới của Hoán Kiếm Thai, Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ đang nhìn người tuyết kia, không biết suy nghĩ cái gì, đưa lưng về phía các nàng không nhúc nhích.
Long Kiểu Nguyệt đi vào, nàng mới xoay đầu lại, hướng Long Kiểu Nguyệt cười ấm áp nói: "Người tuyết này, rất đáng yêu."
Bạch Lộ đi theo đằng sau Long Kiểu Nguyệt, xách theo túi Khất Vật, trong tay còn bưng lấy cái chén nhỏ bị bể, trong chén là một con cá nhỏ đang vui vẻ.
Long Kiểu Nguyệt nói: "Chẳng qua là Bạch Lộ đắp."
Nàng hơi nghiêng người, lộ ra Bạch Lộ phía sau đang cầm chén bể, người sau đang cười ngọt ngào kỳ thật trong lòng hết sức khó chịu hô: "Chào sư bá."
Bạch Chỉ tính lễ phép cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhi-dai-tac-chien/13719/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.