Hứa Đinh Nhược đang lên án sự bất công của trời xanh thì bỗng thấy cơ thể mình được bao bọc bởi một luồng ánh sáng ấm áp, nàng chưa kịp phản ứng lại thì cả người đã bị quấn vào một vòng xoáy vàng.
Cho dù như thế, nàng cũng không quên phải ôm chặt linh hồn của Hứa Quân Dao.
Đường Tùng Niên lặng lẽ nhìn cánh cổng nặng nề của hoàng loăng chầm chậm khép lại, gió lạnh trong núi tạt vào mặt mang theo một hơi lạnh thấu xương, nhưng có vẻ ông không cảm nhận được điều đó, vẫn đứng im một chỗ.
Đường Hoài Châu lo lắng nhìn ông, lát sau, hắn tiến lên một bước và khẽ nói: “Cha, chúng ta phải về thôi.”
Đường Tùng Niên ‘ừ’ một tiếng, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, cho đến khi Đường Hoài Châu gọi ông lần nữa, bấy giờ ông mới rủ mắt, quay người rời đi.
Đường Hoài Châu vội vã đi theo, dìu đỡ ông xuống núi.
“Tiểu Đường đại nhân hiếu thuận quá, Đường đại nhân có một nhi tử như vậy thật sự khiến người ta thấy mà ghen tỵ!” Chúng triều thần thấy thế sôi nổi tán dương.
Đường Hoài Châu chào hỏi từng người một cách lịch sự và khiêm tốn, song bước chân không hề dừng lại.
Sau ngày cha từ đại lao về con người bắt đầu trở nên kì quái.
Hắn từng hỏi dò ông chuyện xảy ra trong đại lao, nhưng không lần nào nhận được đáp án, hắn chỉ biết gần đây dường như cha dành toàn bộ sức lực để truy tìm dư nghiệt tiền triều.
Mấy ngày qua, Đường Tùng Niên thật sự đã dành vô số tâm sức để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-nhi-la-ke-tu-thu-doi-truoc/794565/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.