Edit: Meoxuxu
Dĩ Nhu không có chút tửu lượng nào, một khi uống tính tình sẽ thay đổi lớn. Hoặc là nói chính xác thì tính tình được phóng thích ra, dùng lạnh lùng bao vây để phá đi vỏ cứng bên ngoài.
"Này, không phải anh cố ý chọn mấy món này chứ?" Dĩ Nhu bất chấp đồ ăn có rượu vàng hay không, lại uống lên mấy ngụm canh gà.
Hương vị thuần túy nồng đậm, hoàn toàn không có một chút mùi hôi, tinh tế thưởng thức mùi rượu nhàn nhạt, ngon đến nỗi làm cho người ta muốn cắn rớt đầu lưỡi.
Nghe cô gọi anh là "Này", Khúc Mịch nở nụ cười, "Về sau em không được uống rượu trước mặt người khác, nhất là đàn ông!"
"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi!" Dĩ Nhu chau mày.
Khúc Mịch nghe thấy lời này đột nhiên nhỏm người sang, vươn tay chạm vào môi cô. Mặt Dĩ Nhu lập tức nóng như thiêu như đốt, trong đầu xuất hiện một đoạn đêm qua. Ách, giả vờ đã quên cũng khó như vậy!
Tay anh nhẹ nhàng vuốt qua môi Dĩ Nhu một cái, sau đó lấy khăn giấy ra lau tay, "Dính rượu, ngay cả ăn uống cũng trở nên lỗ mãng hơn." Nhưng mà rất đáng yêu, câu cuối cùng này anh không nói ra.
Ách, hóa ra khóe miệng mình dính đồ ăn!
"Nếu không em cho rằng trước mắt mọi người anh sẽ làm gì?" Nhìn thấy cô đầu tiên là khẩn trương sau lại hiện vẻ tức giận, Khúc Mịch cười như không cười hỏi.
Dĩ Nhi cúi đầu dồn sức ăn, không trả lời câu hỏi của anh.
"Ha ha."
Đây là kiều cười gì? Rõ ràng là đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-mau-nhay-vao-trong-bat/1905514/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.