Editor: Meoxuxu
Khúc Mịch bớt chút thời gian về nhà một chuyến, anh với ba mẹ đã xa nhau được hơn một năm, gặp lại mặc dù có chút kích động, nhưng ba người đều vẫn duy trì thái độ bình tĩnh.
Mẹ Khúc nhìn thấy đứa con mình ngồi trên sô pha uống trà, nhớ tới một chuyện nhỏ mà mình từng trải qua khi ở thảo nguyên. Bà và chồng mình cứu được một con nai con bị thương, mang về trụ sở chăm sóc một thời gian, đợi đến khi con nai con khỏi sẽ thả về.
Một con nai mẹ phát hiện nơi nai con đang ở chỗ bọn họ nên không dám tới gần, thấy nai con trở về thì chạy vội đến. Nai con dường như cũng rất vui vẻ chạy qua, nhào vào lòng mẹ nó, vô cùng thân thiết cọ cọ đầu vào nhau. Mẹ nai vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm nai con, trong mắt tràn đầy tình thương của mẹ khiến bà không khỏi cảm động.
Trong khoảnh khắc ấy, bà đột nhiên nhớ đến con mình, cảm thấy mình đã dành quá ít tình yêu thương cho nó. Bấy nhiêu năm nay, bà và chồng luôn bộn bề công việc....Đi làm, bỏ lỡ cơ hội nhìn con mình trưởng thành. Bà không biết con mình khi nào thì dậy thì, không biết nó ở trường đại học có thích cô gái nào hay không, thậm chí còn không biết nó nghĩ thế nào về người làm mẹ như bà.
Cho nên, bà đã bàn bạc với chồng, quyết định về hưu sớm, cố gắng bên con mình lâu một chút. Hy vọng suy nghĩ của bà không phải là quá muộn, còn kịp để xây đắp tình cảm gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-mau-nhay-vao-trong-bat/1905552/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.