Lục Ly làm cảnh sát hình sự nhiều năm, tiếp xúc không biết bao nhiêu loại người, nhìn là biết vợ của Vương Đại Tráng chẳng phải là người an phận thủ thường, làm ăn nhỏ là làm cái gì. Nhìn tên đầu trâu mặt ngựa vừa rời đi, chắc chín phần là nhân tình của mụ ta.
Tên Vương Đại Tráng là kẻ nhu nhược, vợ đem nhân tình về nhà, còn hắn thì đi kiếm tiền, phù hợp với tính cách của nghi phạm mà Khúc Mịch đã phác họa.
“Chị tìm lý do gọi Vương Đại Tráng trở về, đừng nói chúng tôi tìm anh ta.” Lục Ly không muốn nghe vợ Vương Đại Tráng nói chuyện, liên miệng quở trách chồng mình là rác rưởi, thực chất là ghét hắn kiếm không được bao nhiêu tiền.
“Cái này dễ!” Lý Hồng gọi điện thoại cho Vương Đại Tráng, nói với hắn đã làm xong cơm nước, kêu hắn về, đặt điện thoại xuống mụ ta nói tiếp: “Tên rác rưởi này từ sáng đến tối chỉ cần ăn thôi, chỉ cần có thịt thì trời sập cũng quay về.”
“Con chó ngoài kia là ai nuôi?” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Đại Tráng nuôi!” Lý Hồng trả lời: “Chẳng biết nhặt ở đâu được con chó hoang, lúc mới về khắp người toàn bọ chét, ghẻ lở. Đại Tráng không chê bẩn thỉu, mỗi ngày đều tắm rửa, chăm sóc nó, nuôi được một năm mới được thế này. Bây giờ là người gác cổng trung thành, dây trói mà lỏng một chút, người lạ vào là nó cắn chết.”
“Anh ta rất thích vật nuôi?” Lục Ly truy hỏi.
“Hắn rất kỳ lạ, chỉ thích chó, chó xấu xí cỡ nào cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-mau-nhay-vao-trong-bat/1905622/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.