Cánh cửa phòng tắm từ từ khép lại, Tần Khanh rốt cục cũng có thể phá lên cười.
Cô phát hiện tên đàn ông Tiêu Tự Trần này tuy thông minh, tỉ mỉ nhưng cũng rất … đáng yêu!
Lúc làm việc là một nam thần cao ngạo, lúc đề nghị món ăn thì tao nhã quý tộc, lúc phá án thì kiêu căng tự phụ … nhưng ẩn sâu bên trong cũng có hơi hướm ‘bệnh thần kinh’!
Trong tiềm thức của anh, anh ghét người nào coi thường mình, nhưng lại không muốn tự khoe khoang, đành dùng mấy phương thức kỳ quái để công phá những ý nghĩ cực đoan của người khác khi nhận xét về mình.
Thí dụ như hôm nay anh dùng năng lực phá án chuyên nghiệp của mình để nói cho cô biết …
Anh có tư cách tham gia điều tra hai vụ án này, không những thế mà còn là đầy đủ tư cách.
Đáy mắt Tần Khanh tắt hẳn ý cười khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Tiêu Tự Trần bước ra. Anh liếc nhìn Tần Khanh một cái, sau đó đứng cách xa cô ba mét, vươn ngón tay chỉ xuống sàn nhà.
Trong lòng cô nảy sinh dự cảm không ổn, lập tức nhớ tới chuyện mình muốn nói với Tiêu Tự Trần.
Người đàn ông trông thấy ánh mắt của Tần Khanh nhìn mình, anh liền chỉ tay xuống phía dưới, cằm hất lên, tốc độ nói chậm rãi: “Áo, quần, quần lót, cô đều cầm chúng nó ném xuống sàn!”
Ánh mắt Tần Khanh dừng lại trên chiếc quần lót màu đen một lúc, sau đó liếc qua bộ quần áo Tiêu Tự Trần đang mặc trên người, nhớ đến chiếc quần lót
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-thien-tai/527908/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.