Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó từ từ lên tiếng: “Cô là cô Tần đúng không!”
Tần Khanh sững người, đáp lời: “Đúng, chào cô Lục Hoành!”
Lục Hoành không ngờ cô biết tên cô ta, im lặng một lúc lâu sau mới nở nụ cười: “Anh ấy có nhắc về tôi với cô?”
“Cũng không!” … Tần Khanh thành thật trả lời.
“Vậy … Anh ấy nghe điện thoại được không?”
Tần Khanh suy nghĩ một chút: “Cô chờ một chút!”
Cô xoay người nhìn vào bên trong …
Tiêu Tự Trần ngồi thẳng lưng, hai tay cầm sách, yên tĩnh và chăm chú đọc.
Tần Khanh đưa tay gõ cửa, Tiêu Tự Trần rời mắt khỏi trang giấy, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt liếc qua di động trên tay cô. Cô nhanh chân bước đến khẽ nói: “Cô Lục Hoành muốn nói chuyện với anh.”
“Cô nghĩ tôi có thời gian sao?”
Hàng lông mày tinh xảo bất giác cau chặt, lên tiếng: “Ngay lập tức ngắt điện thoại rồi vào đây cho tôi!” Dứt lời anh lại cầm sách lên, che khuất gương mặt đang khiếp sợ của Tần Khanh.
Cô không còn cách nào khác là xoay người ra ngoài, trả lời điện thoại: “Cô Lục, Giáo sư Tiêu đang bận.”
Đầu dây im lặng một chút, sau đó truyền đến một tiếng thở dài, Lục Hoành hiểu rõ ẩn ý, cô ta nở nụ cười: “Đoán trước được!”
Không đợi Tần Khanh đáp lời, cô nói tiếp: “Xem ra anh ấy còn giận tôi. Phiền cô Tần chuyển lời báo cho anh ấy đợi tôi kết thúc việc bên nay sẽ lập tức về nước gặp anh.”
Tần Khanh bình thản: “Được! Tôi sẽ chuyển lời.”
Cô lễ phép đợi Lục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-thien-tai/527974/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.