Gương mặt Tiêu Tự Trần tối xầm, anh nhướn mày nhìn Tần Khanh, giọng nói rất nghiêm túc: “Sao vậy?”
Hàng mi Tần Khanh khẽ run rẩy, cắn cắn đôi môi khô nứt, một lúc sau mới nghiêng đầu nhìn Tiêu Tự Trần, ngữ khí bình tĩnh nhưng Tiêu Tự Trần vẫn phát giác ẩn giấu trong đó là sự sợ hãi.
“19880304”, Tần Khanh nói ra tám con số, ngừng một chút rồi tiếp lời: “Là sinh nhật của tôi.”
Tiêu Tự Trần nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ suy tư, tựa hồ bây giờ mới nhớ ra đã từng xem qua phần thông tin lý lịch trong hồ sơ của Tần Khanh, bốn chữ số cuối cùng chính là mật mã cửa của nhà Tần Khanh, không sai.
Anh nheo mắt, hỏi : “Vậy các dãy chữ số sau?”
“19630719, ngày sinh của ba tôi.”
“19661121, ngày sinh của mẹ tôi.”
“20030627, là ngày ba mẹ cô qua đời”, Tiêu Tự Trần lạnh nhạt, “20050613 là ngày cô của cô tử vong?”
Tần Khanh sững người, đầu ngón tay đang đặt trên gối trắng bệch, Tiêu Tự Trần liếc mắt nhìn. Vài giây sau Tần Khanh cảm giác bàn tay mình trở nên ấm áp hơn, ngay sau đó thanh âm đầy chán ghét của Tiêu Tự Trần vang lên …
“Làm tay cô thê thảm đến mức này.”
Tần Khanh chưa hiểu ý của anh, cô ngẩng đầu nhìn, nghe anh nói tiếp: “Nó bị thương rồi mà cô còn không thèm để ý đến nó.”
Theo bản năng cô nhìn bàn tay của mình, lúc này mới cảm thấy đau. Tiêu Tự Trần buông tay cô ra, vòng hai tay sau gáy dựa vào thành ghế, chậm rãi nói: “Khỏi cần nghĩ nữa, cây bút ghi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phap-y-thien-tai/528069/quyen-2-chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.