"Nếu anh không thở thì làm gì đến lượt Long tổng a." Đào Nhiên cười hì hì nói: "Để tôi lên, ai cũng đừng hòng giành."
Tony cười run rẩy cả người, tự tay lột quýt đưa cho Đào Nhiên. "Bác sĩ nói cậu phải tử tế tĩnh dưỡng, Long tổng bảo anh sắp tới không được an bài công việc cho cậu. Nàng còn muốn anh hỏi cậu, ba ngày sau có đi lễ trao giải điện ảnh hay không."
"Đi chứ." Đào Nhiên nghĩ, hắn đi tốt xấu gì còn có thể trông chừng Long Thu, nếu không Long Thu ngay tại chỗ móc giày cao gót ra mưu sát hai người kia, chuyện này coi như thành tin tức lớn rồi, hơn nữa còn là tin tức lớn có thể lưu truyền hơn mấy chục năm.
Loại chuyện chết chìm này, trên căn bản chỉ cần khôi phục hô hấp liền không vấn đề gì. Ngày hôm sau Đào Nhiên trở về nhà nghỉ ngơi, Tony mời cho hắn một trợ lý sinh hoạt, so với bảo mẫu cũng không khác biệt lắm.
Tiểu cô nương Lộc Lộc tuổi không chênh lệch Đào Nhiên bao nhiêu, mới tốt nghiệp liền bị phái tới phục vụ Đào Nhiên. Ánh mắt lấp lánh nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên liền cười nói: "Tại sao cữ mãi nhìn tôi như vậy?"
Lộc lộc ngượng ngùng nói: "Tôi cảm thấy người thật so với trên ti vi đẹp trai hơn nhiều."
Lời này Đào Nhiên không cách nào tiếp, hắn cũng không thể nói là đạo diễn quay hắn xấu đi. Hắn liền nói sang chuyện khác: "Cô mới tốt nghiệp hả, sao lại đi lên con đường làm trợ lý minh tinh này?"
"Không phải, lý tưởng của tôi là làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-ac-doc-cuoi-voi-ta/1175914/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.