cau khổ, trái lại, có phần buông bỏ và giải thoát.
“Chỉ có thánh nữ mang theo Quyết Minh Đăng mới có thể chấm dứt tất cả…”
“Tách” một tiếng.
Vân Gian Hạc từ trong tay hắn rơi xuống.
Hắn từng bước đi đến trước trận pháp, đứng bên rìa, cúi đầu nhìn vực hỏa đang cuộn trào sôi sục.
“Phù Huỳnh, trước khi ta hóa ma, giết ta đi.”
Hắn bước một chân vào, đang định lao xuống thì một đôi tay từ phía sau đột ngột kéo chặt lấy hắn.
Hạ Quan Lan quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Phù Huỳnh.
Hắn vẫn chưa từng nói với nàng, đôi mắt nàng thực sự rất đẹp. Dù là khi nào, cũng sáng trong như sao trời, dường như vạn vật trên thế gian này đều không thể khiến ánh sao ấy tắt lịm.
Hạ Quan Lan mỉm cười với nàng: “Ta biết nàng sẽ giết ta. Trên đời này, cũng chỉ có nàng có thể giết ta.”
Nói đoạn, hắn gỡ tay nàng ra, quay người lại, đối diện thẳng với Phù Huỳnh.
Đã đến giờ khắc cận kề cái chết, Hạ Quan Lan không còn che giấu bản thân nữa. Đáy mắt hắn tràn ngập ý cười nhàn nhạt, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của nàng, tựa như cũng nhìn thấu cả cuộc đời u ám của chính mình.
Đôi lúc, hắn từng rất ghen tị với Ninh Tùy Uyên, ghen tị hắn ngang tàng vô pháp, không bị trói buộc bởi ràng buộc thế gian; cũng từng ghen tị Vân Kỳ, ghen tị hắn sống tùy hứng, thiếu niên đắc ý.
Hạ Quan Lan khép mắt lại, không chút do dự ném thân mình vào giữa trận.
Thân thể Tam Thanh có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-chet-tham-da-trong-sinh/2857294/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.