Nhạc Linh Nhi tưởng rằng Thư Thanh Thiển không hiểu, bèn cắn chặt môi nói lại, “Bây giờ dị năng hệ không gian của em đã cấp năm rồi.”
Thư Thanh Thiển tựa vào sô pha, cười nửa miệng, “Sao trước kia cô không nói?”
Nhạc Linh Nhi thấy nụ cười của đối phương hơi chói mắt, bèn dời ánh mắt đi, đôi mắt đen trắng long lanh lệ, “Chị Thanh, em biết là chúng em có lỗi với chị, tất cả là lỗi của em. Em nói ra bây giờ chỉ muốn chị biết em không vô dụng, mong chị có thể tha thứ cho em, và... chị có thể đừng làm khó anh Trí Hằng nữa được không?”
Thư Thanh Thiển phì cười, “Tôi làm khó anh ta khi nào?”
“Nhưng mấy hôm nay anh Trí Hằng luôn không vui.” Nhạc Linh Nhi vội nói, rồi dần nhỏ giọng lại, “Hơn nữa chị, chị còn cướp mất vị trí của anh ấy, bây giờ người của anh ấy đều nghe theo chị, mọi chuyện trong căn cứ đều do chị quyết định, anh Trí Hằng chẳng còn việc gì để làm cả.”
“Đó là do anh ta vô dụng.” Thư Thanh Thiển cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, đầu lại bắt đầu đau, tính tình càng thêm tệ, “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi.”
Nhạc Linh Nhi thấy Thư Thanh Thiển vẫn thờ ơ như cũ, gần như tuyệt vọng, mắt chứa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương tràn đầy vẻ cầu xin, giống như một bông hoa trắng nhỏ bé đang run rẩy trong cơn mưa bão, còn Thư Thanh Thiển chính là cơn mưa bão ấy, chẳng hề biết thông cảm.
Nhạc Linh Nhi nghẹn ngào: “Chị Thanh, chị tha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2984968/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.