Sáng hôm sau, Thư Thanh Thiển tỉnh giấc từ trên giường, rồi phát hiện mình đã về nhà. Nàng lập tức nhận ra rằng “mình” kia đã thức tỉnh và hoạt động.
Nàng quay đầu lại, ánh mắt dừng trên cuốn sổ đặt trên bàn.
Mở sổ ra, những trang giấy ghi đầy những dòng chữ, đó là nhật ký của một nhân cách khác. Thì ra, nhân cách thứ hai kia cũng chính là nàng, chỉ khác biệt ở nhiệm vụ.
Thư Thanh Thiển nhìn những nét chữ quen thuộc mà có chút dở khóc dở cười.
Tuy nhiên, sau khi biết được điều này, nàng quyết định không còn cố gắng ngăn cản nhân cách kia xuất hiện nữa. Nhưng nhiệm vụ của người kia là khiến Sở Ngưng Tuyết yêu mình, điều đó có nghĩa là những suy đoán trước đây của nàng là sai lầm.
Thư Thanh Thiển suy nghĩ. Ban đầu, nàng cho rằng tiến độ nhiệm vụ của mình bị kẹt ở 90% là do Sở gia tồn tại, vì thế nàng mới âm thầm trả thù họ. Nhưng bây giờ, mọi chuyện hoàn toàn khác.
Nàng tức khắc cảm thấy mình đã đi vào ngõ cụt, không biết nên làm gì tiếp theo.
Xuống lầu, Thư Thanh Thiển thấy Phùng Mông đã thức dậy, đang ngồi ngoan ngoãn ăn sáng. Mẹ Phùng đang gắp thức ăn cho cậu bé.
Kể từ khi Phùng Chính Hạo vào tù, cậu bé đã sống cùng nhà nàng. Mẹ Phùng rất yêu thương cậu, coi cậu như con ruột.
Dù còn nhỏ, nhưng Phùng Mông đã đủ lớn để hiểu chuyện. Cậu biết rằng cha mình đã phạm pháp nên không hề oán trách. Thấy Thư Thanh Thiển, cậu lễ phép gọi chị họ.
“Ừ, Mông Mông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2984991/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.