Rất nhanh, có người từ trong chiếc xe ngựa bước ra. Một bàn tay nâng rèm xe lên, một cô gái mặc áo váy màu sen nhạt bước xuống, tóc vấn thành hai lọn, trên khuôn mặt còn mang vẻ ngây thơ, có lẽ là một nha hoàn.
Cô gái vén rèm xe sang một bên, nhảy xuống xe rồi đưa tay về phía người ngồi trong xe.
Một bàn tay trắng như ngọc vươn ra, đặt lên tay của nha hoàn. Người ngồi trong xe cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhiều người xung quanh không khỏi hít một hơi thật sâu, chỉ đơn giản vì cô gái ngồi trong xe quá xinh đẹp.
Gương mặt tinh xảo mang vẻ ung dung, làn da trắng như tuyết, ngọc như ngà. Nàng mặc một chiếc váy dài tay rộng, dáng người hơi mỏng manh. Một chiếc dây lưng dài màu trắng thướt tha buộc quanh eo, phất phới theo gió, tôn lên vóc dáng mảnh mai, vòng eo thon thả đến nỗi như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể làm gãy.
Điều quan trọng nhất là khí chất của nàng, chỉ cần liếc mắt qua đám đông một cái, mọi người đều không khỏi quay mặt đi, không dám nhìn kỹ thêm, sợ rằng mình sẽ muốn khinh nhờn.
Thư Thanh Thiển xuống xe ngựa, không hề để ý đến ánh mắt của mọi người, đi thẳng đến Lưu Tiên Thi xã.
Thư Vị Nghiên nhìn những ánh mắt say mê của mọi người, ánh mắt tối sầm lại.
Cô ta biết mình tuy có dung nhan tuyệt mỹ nhưng vẫn không bằng muội muội mình. Trước đây, Thư Thanh Thiển luôn ở trong phòng, người ngoài không biết đến vẻ đẹp của nàng. Bây giờ, đã có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2985004/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.