Lâm Như Kiều đứng sững sờ giữa phòng khách, nhìn theo bóng con gái mình vào phòng rồi mới sực tỉnh. Bà ta chống nạnh, đứng trước cửa mắng mỏ Lâm Phán là đồ mất nết.
Bà ta quá rõ con gái mình, đứa trẻ lớn lên từ tay bà, vậy mà không ngờ nó lại dám nổi loạn như thế.
Mắng mỏ một hồi mà trong phòng vẫn không có tiếng động gì, Lâm Như Kiều lẩm bẩm vài câu về đứa con bất hiếu rồi hậm hực bỏ đi.
Trước giờ, Lâm Phán làm sao dám như vậy? Bà ta cảm thấy Lâm Phán lúc nãy thật đáng sợ, cứ như một người trưởng thành vậy, khí thế thật bức người.
Thật là quái dị!
Thực ra, bà ta luôn giấu kín một bí mật trong lòng, đó là Lâm Phán không phải con ruột của bà.
Ngày xưa, khi còn trẻ, Lâm Như Kiều vừa sinh con đã bị đuổi ra khỏi nhà. Một mình nuôi con nhỏ, bà ta làm không nổi. Rồi một lần, đứa bé sốt cao, khi quay về bà ta mới phát hiện ra con mình đã mất.
Lúc đầu, Lâm Như Kiều cũng đau khổ một thời gian, nhưng rồi bà ta tỉnh ngộ. Bà ta vẫn còn hy vọng dựa vào đứa trẻ để quay về nhà họ Mộ, con bà không thể chết được.
Nghe nói nhiều người sinh con xong không muốn nuôi, thường bỏ ở cửa các trại trẻ mồ côi, bà ta liền đi tìm và thật sự đã tìm được một bé gái khoảng bằng tuổi con mình. Thế là bà ta mang bé về nuôi.
Đó chính là Lâm Phán bây giờ.
Từ nhỏ, Lâm Phán đã có tính tình u uất, ít nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2985071/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.