Lâm Như Kiều cầm điều khiển đổi kênh, vừa nghe thấy tiếng mở cửa biết là Lâm Phán về, vừa quay đầu lại vừa nói: “Phán Phán con về…” Nói đến nửa chừng, bà ta như sững sờ, “Về rồi à.”
Thư Thanh Thiển khẽ ừ một tiếng, Lâm Như Kiều đánh giá con gái mình, phát hiện ra nàng đang mặc một chiếc váy trông rất đắt tiền, khác hẳn so với mọi ngày, trông xinh đẹp hơn nhiều.
“Phán Phán, tối nay con đi đâu vậy? Cái váy này là…” Lâm Như Kiều vừa nói vừa sáng mắt lên, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, “Váy đắt tiền như vậy nhà mình làm sao mua nổi, chẳng lẽ là cha con –”
“Không phải.” Thư Thanh Thiển đương nhiên hiểu ý đối phương “Không liên quan gì đến Mộ Sinh Hàn cả.”
Lâm Như Kiều lập tức nói: “Vậy dạo này con với Mộ Diệc Thu thân thiết thế nào rồi? Mẹ nghe nói hai đứa rất hợp nhau, có gặp cha con không?”
Thư Thanh Thiển nói: “Tôi với Mộ Diệc Thu thân thiết thì liên quan gì đến Mộ Sinh Hàn?”
“Chỉ cần con nịnh nọt Mộ Diệc Thu thật tốt, chẳng sợ không có cơ hội gặp cha con.” Lâm Như Kiều nói, “Mẹ nói cho con biết này, con là con gái của ông ấy, chỉ cần tìm cơ hội nói rõ, ông ấy sẽ không không nhận con đâu.”
Thư Thanh Thiển cười lạnh rồi xoay người định về phòng, không muốn nói thêm lời nào, Lâm Như Kiều đuổi theo phía sau nói: “Trước đây con không phải rất muốn có cha sao? Lúc nhỏ cứ luôn hỏi mẹ cha con là ai? Bây giờ cơ hội đến rồi, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2985080/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.