Lâm Như Kiều gọi một loạt món ăn đắt tiền, còn Thư Thanh Thiển thì ngồi đó, nhìn đống thức ăn mà chẳng có chút hứng thú nào.
Lâm Như Kiều vừa ăn vừa nói: “Phán Phán, con cũng biết mà, mẹ một mình nuôi con lớn lên, ngậm đắng nuốt cay, con có biết mẹ vất vả thế nào không?”
Lúc đầu, giọng điệu của Lâm Như Kiều còn khá bình thường, nhưng thấy Thư Thanh Thiển vẫn thờ ơ, bà ta càng nói càng tức giận, “Mẹ hy vọng con quay về nhà họ Mộ, vì muốn gì con không hiểu à?”
“Nhưng mà con về nhà họ Mộ rồi, con lại quên mẹ luôn.”
“Con thật là vô tình, mẹ nuôi con lớn như vậy mà con lại đối xử với mẹ như thế.”
“Mẹ là mẹ của con, mẹ tìm con xin ít tiền cũng không được sao?”
Lâm Như Kiều nói một tràng dài, liên tục trách móc Thư Thanh Thiển. Chờ đối phương nói xong, Thư Thanh Thiển mới lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng từ chối thẳng thừng: “Không có tiền.”
Lâm Như Kiều giơ ngón tay chọc vào đầu Thư Thanh Thiển, “Mày đồ óc lợn, không có tiền thì đi xin cha mày đi, mày không có tiền chẳng lẽ cha mày cũng không có hả?”
Thư Thanh Thiển lần đầu tiên bị người ta chửi mình là óc lợn, suýt chút nữa đã bật cười, nàng không khỏi liếc nhìn Lâm Như Kiều.
Lâm Như Kiều bị ánh mắt lạnh lùng của Thư Thanh Thiển làm cho giật mình, nhớ lại Lâm Phán bây giờ không còn là cô con gái mà bà ta có thể tùy ý bắt nạt nữa, bà ta rụt tay lại, thái độ cũng dịu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2985085/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.