Thư Thanh Thiển biết tin Tống Trạch Thiên đến thành phố này, bèn lên tinh thần hết sức. Theo thông tin nàng có được, Tống Trạch Thiên không giống Tống Minh Hạo, cực kỳ khó đối phó.
Rời khỏi nhà họ Mộ, Thư Thanh Thiển trực tiếp bắt taxi đến một khách sạn nào đó. Mở cửa ra, nàng thấy Tống Minh Hạo vẫn đang ngủ say, có vẻ như đêm qua đã ngủ ngon.
Thư Thanh Thiển đánh thức Tống Minh Hạo dậy. Vì bị bịt mắt và trói tay chân, Tống Minh Hạo không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh ta nghe thấy tiếng ai đó đang tiến lại gần, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn: “Nói, rốt cuộc các người là ai?”
Không có ai trả lời, Tống Minh Hạo lại nói: “Các người có biết tôi là ai không mà dám bắt cóc tôi? Sợ rằng sẽ mất nhiều hơn được, tôi khuyên các người tốt nhất nên thả tôi ra.”
“Các người rốt cuộc muốn gì? Muốn tiền? Hay là cái gì khác?”
Tống Minh Hạo dọa nạt không được thì dụ dỗ, nhưng đối phương vẫn im lặng. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Trong lòng Tống Minh Hạo có chút sốt ruột, không khỏi lớn tiếng nói: “Nhanh thả tôi ra, tôi đồng ý với mọi yêu cầu của các người.”
Quả nhiên, nghe thấy vậy, đối phương đã quay lại. Tống Minh Hạo mừng thầm, chỉ cần đối phương đưa ra yêu cầu, anh ta sẽ có cách trốn thoát.
Kết quả là người đó dừng lại trước mặt Tống Minh Hạo rồi nhổ một ít tóc trên đầu anh ta, sau đó lại rời đi.
Tống Minh Hạo thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2985088/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.