Ngày đó, trời mưa rất lớn.
Giờ tan học, cơn mưa bất chợt ập đến khiến nhiều bạn học đứng lại chờ cha mẹ mang ô đến đón. Vì thế, khi Mộ Diệc Thu ra khỏi cổng trường, cô chỉ thấy lác đác vài người. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy một cô gái đang đi một mình dưới mưa.
Khác với những người khác dừng lại để tránh mưa, cô gái ấy dường như không hề hay biết đến cơn mưa đang trút xuống. Nàng cứ thế bước đi, mặc cho những hạt mưa lớn rơi xuống bộ đồng phục mỏng manh, làm ướt sũng cả người. Dáng người nàng nhỏ nhắn, gầy gò đến mức chỉ còn thấy xương.
Gầy như vậy, có lẽ một cơn gió mạnh cũng có thể thổi bay đi mất.
Mộ Diệc Thu nghĩ thầm.
Cô nhìn chằm chằm vào cô gái ấy một lúc lâu, đến khi tài xế mở cửa xe ra nhắc nhở: “Cô chủ.”
Mộ Diệc Thu thu hồi ánh mắt, đưa ô cho tài xế rồi ngồi vào trong xe. Cơn mưa quá lớn, cần gạt kính liên tục hoạt động, khiến tầm nhìn bên ngoài bị mờ đi.
Khi chiếc xe chạy ngang qua cô gái kia, Mộ Diệc Thu dừng xe lại, hạ cửa kính và đưa ô cho nàng.
Cô gái ấy, khuôn mặt trái xoan nhợt nhạt và đôi mắt đen láy, nhìn Mộ Diệc Thu rồi lắc đầu từ chối.
Mộ Diệc Thu mỉm cười, không nói gì thêm, chỉ nói với tài xế: “Đi thôi.”
Đó là lần đầu tiên Mộ Diệc Thu gặp Thư Thanh Thiển.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại người này nữa, nhưng không ngờ ngày hôm sau, chiếc xe của cô lại vô tình đâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2985092/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.