"- Anh là ai?"
"- Anh là ai?"
...
Ưu Lục ôm lấy đầu, đôi mắt tràn đầy đau khổ. Năm năm như thế, khi gặp lại, chỉ là một câu hỏi xa lạ như vậy. Mặc dù anh biết cô mất trí nhớ, mặc dù anh biết cô không nhớ anh là ai. Nhưng câu nói ấy của cô, vô tình đẩy khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn.
Năm năm, bủa vây quanh Ưu Lục chỉ toàn là nỗi nhớ, căn phòng lúc nào cũng ngập mùi bia rượu. Dường như bia rượu là phương thức để anh quên đi cô. Nhưng càng uống, lại càng nhớ. Hình bóng quen thuộc ngày xưa, hiện giờ trở thành người lạ từng quen.
"Người ấy anh từng yêu, người khiến anh hay cười
Người cũng làm cho anh bao lần nước mắt rơi
Giờ đã không còn vui, mỗi khi trông thấy người
Nở nụ cười trên môi, rồi bước vội thế thôi..."
(Hoàng Ưu Lục)
Đình Vãn đẩy cửa đi vào, Ưu Lục vẫn không hề biết. Tâm trí anh trống rỗng, luôn miệng gọi hai chữ "Song Song". Đình Vãn nhìn Ưu Lục bằng ánh mắt thèm khát, lại hừ lạnh, Song Song có gì tốt? Mất trí nhớ rồi cần gì vương vấn nữa, dù anh nhớ Song Song, thì cô ta vẫn không coi anh là gì!
Chiếc váy ngủ mỏng manh trên người Đình Vãn tuột xuống, lộ ra thân hình nóng bỏng đầy đặn. Cô ta ôm lấy Ưu Lục, dùng bộ ngực cọ cọ lên người anh:
"- Ưu Lục..."
"- Song nhi..." - Ưu Lục mơ hồ nói, cảm nhận được có lực dán vào lưng mình, bất ngờ đè Đình Vãn xuống.
Đình Vãn giật mình trong thoáng chốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-dai-sung/1777328/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.