Chín tháng mười ngày sau.
Bệnh viện Tâm Đức.
Phòng sinh đèn không ngừng sáng. Tiếng kêu đau cùng với tiếng nói khích lệ của các bác sĩ cùng y tá không ngừng vang lên. Giây phút quan trọng này, ai cũng thật mong chờ.
Ưu Lục chắp tay đằng sau lưng đi đi lại lại trước phòng sinh, trong lòng lo lắng, chỉ mong rằng Song Song "mẹ tròn con vuông". Tình hình bên Song Thiên cũng không tốt hơn là bao, cậu ngồi ngắt hoa, trên gương mặt khác thường vô cùng.
"- Thành công, không thành công, thành công, không thành công..."
"- ..." - Ưu Lục cùng một số y tá và người nhà lặng im.
"- Thành công!"
"- Oa oa..."
Cánh hoa cuối cùng vừa rơi, lời nói của Song Thiên vừa dứt, cũng là lúc tiếng khóc vang lên cùng tiếng đẩy cửa của bác sĩ. Vị bác sĩ gương mặt già nua cười hiền từ:
"- Chúc mừng, là song sinh."
Ưu Lục biết chứ, là song sinh. Nhưng trong lòng vẫn xúc động vô cùng, tay cẩn thận đón lấy bé gái từ tay y tá, chạm nhẹ vào làn da đỏ hồng:
"- Con thật giống ba, con sẽ là Hoàng Song Ngư."
"- Ba ba ích kỉ! Dám đặt tên cho em gái của con! Để xem, ông đây sẽ trả thù!" - Song Thiên chu môi nói lại Ưu lục, sau đó cũng nhẹ nhàng ôm bé trai từ tay bác sĩ, cười tự hào - "Em trai là Hoàng Song Kình, ba ba mà đổi tên em, con quyết nhảy sông Hoàng Hà tự vẫn giữ gìn trinh tiết đời mình!"
Ưu Lục, vị bác sĩ, vài y tá, người nhà: ...
Trình Phương đứng lên, ánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-dai-sung/383078/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.