Sau mười giờ tối, đèn trong khuôn viên trường dần tắt.
Ngụy Hòa Quang chậm rãi quay lưng về phía tôi, từ góc nhìn của tôi, tôi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của anh ấy, trông mềm mại hơn dưới ánh đèn mờ ảo.
Tôi lảm nhảm trên lưng anh.
"Sao anh có thể lén hôn em! Chúng ta còn chưa đủ mười tám tuổi đâu!"
“Anh chỉ hôn ngón tay của em.” Giọng anh như bị bóp nghẹt.
Tôi hơi ngẩn ra trước những gì anh nói, điều này có vẻ có lý.
“Vừa rồi Tô Tô vẫn còn làm chuyện gì với anh sao?” Tôi hắng giọng, mặc kệ hơi nóng nhàn nhạt trên mặt, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngụy Hòa Quang.
Ngón tay anh hơi siết chặt, anh nói: "Đừng nhúc nhích, lỡ ngã thì sao."
Sau đó Ngụy Hòa Quang chậm rãi nói: "Tô Tô không có cơ hội động tay, chân lại càng không thể."
Tôi lại nghẹn ngào và ấp úng nói: "Hừm, đồ dẻo mồm dẻo miệng."
“Không phải em đã ở một bên im lặng nghe hết mọi chuyện rồi sao?” Nói đến đây, Ngụy Hòa Quang không nhịn được cười, thân thể run lên, dường như nhịn cười, nhưng là nhịn không được.
"Em chỗ nào im lặng nghe chứ! Anh nghĩ em đang nghe lén chứ gì? Em rõ ràng là đang quang minh chính đại nghe. Ai kêu hai người đứng gần em như vậy." Tôi vặn lại anh ta.
"Ừm, em nói đúng."
“Vậy là anh không thích Tô Tô, anh thích em từ khi nào?” Tôi bóp vai anh.
Ngụy Hòa Quang thở dài.
"Anh sẽ hôn em nếu em lại cử động." Sau khi dừng lại, anh nói thêm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-doc-ac-trong-truyen-thanh-mai-truc-ma/2229239/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.