Tên đàn ông khốn kiếp ấy thật đúng là giỏi diễn trò. Viên Viên vẫn còn đang xuýt xoa ngưỡng mộ, Châu Mạt chẳng buồn đáp lời. Cho dù anh thực sự có mua đi nữa, cô cũng sẽ không bắt anh phải quỳ.
Rất nhanh sau đó, lớp trang điểm đã hoàn tất. Một trợ lý hóa trang khác tiến đến giúp Châu Mạt thay trang phục, lần này là một bộ khác.
Chiếc váy sen màu xanh ngọc khiến Châu Mạt trông thật tươi tắn, thanh thoát. Viên Viên bước đến, cài trâm lên tóc cô, chiếc trâm có sắc màu hài hòa với váy.
Nhân viên hậu trường vén màn, mỉm cười hỏi: “Châu Mạt xong chưa vậy?”
“Xong rồi.” Viên Viên khẽ gọn mái tóc cho Châu Mạt, rồi vừa đẩy cô ra phía cửa vừa cười hỏi lại: “Ơ, sao không thấy sắp xếp trợ lý riêng cho cậu?”
Là vợ của Tạ tổng mà, chẳng phải lẽ ra phải có sao?
Châu Mạt vén váy bước ra ngoài, nói: “Chắc vài hôm nữa công ty sẽ sắp xếp thôi.”
“Chậc, nhìn cậu chẳng giống vợ Tạ tổng gì cả.” Mộc mạc quá chừng. Viên Viên tựa vào khung cửa, cười.
Châu Mạt chỉ mỉm cười, không đáp thêm lời nào, rồi bước về phía phim trường.
Tiêu Chân vừa rời khỏi máy quay, lúc này đã vào thu, trời se se lạnh. Anh vừa bước xuống, trợ lý đã nhanh chóng khoác áo lên vai, rồi đưa cho anh ly giữ nhiệt. Uống một ngụm nước, anh vừa đặt ly xuống thì trông thấy Châu Mạt trong chiếc váy xanh ngọc dịu dàng kia.
Lông mày được vẽ tỉ mỉ, dáng đi trên hành lang như bước ra từ bức tranh. Nghĩ đến những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-hang-ngay-cau-ly-hon/2752104/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.