🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Châu Mạt mơ một giấc mơ… giấc mơ khiến cô không dám nghĩ lại. Trong mơ, làn váy bị vén lên, hơi thở nóng bỏng không chỗ trốn chạy, giam giữ lấy cô một cách mãnh liệt.

Cô thường mặc váy ngủ khi đi ngủ, nhưng chưa bao giờ mơ thấy điều gì như thế này. Đây là lần đầu tiên… cũng là lần khiến cô bối rối nhất.

Sáng sớm tỉnh dậy, ánh nắng vàng rực từ cửa sổ kính lớn tràn vào phòng, chiếu trên tấm thảm xám. Châu Mạt đưa tay che trán, chiếc chăn ấm trượt xuống ngang hông, váy ngủ cũng bị cuốn theo, để lộ đôi chân dài trắng muốt thả hờ bên mép giường.

Cô ngáp khẽ, gò má vẫn còn ửng hồng… vì người đàn ông trong giấc mơ lại chính là Tạ Xiễn.

Cô không thể nào hiểu nổi vì sao tên đàn ông đáng ghét ấy lại xuất hiện trong mộng mình. Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô kéo váy xuống, rời khỏi giường rồi đi vào phòng tắm.

Ở sau chân, nơi cô không thể thấy vẫn còn vài dấu đỏ, là vết hôn…

Hơn mười phút sau, Châu Mạt rửa mặt chải tóc xong, chọn một bộ đồ ống rộng từng mặc trước đó, quần dài đủ để che kín những dấu vết dễ thấy.

Cô buộc tóc lên đại khái, cột thành búi nhỏ, rồi rời phòng.

Xuống cầu thang phải đi ngang qua phòng khách.

Châu Mạt liếc nhìn thoáng qua. Phòng khách trống không, chiếc sofa dài rộng được gấp chăn ngay ngắn, gối đặt trên chăn. Trên bàn trà là chiếc laptop đang mở, bên cạnh là một chiếc điện thoại đen, một vài tập tài liệu đặt hơi lộn xộn.

Cánh cửa phòng vệ sinh cạnh phòng khách bật mở, Tạ Xiễn bước ra, cả người còn ướt nước. Áo sơ mi chỉ cài vài cúc phía dưới, tà áo buông lơi, chưa được sơ vin vào quần. Anh nghiêng đầu đang lau tóc…

Ánh mắt hai người chạm nhau, không cách nào tránh khỏi, Châu Mạt nhìn thấy rõ lồng ngực và xương quai xanh của anh. Cảnh trong mơ lại bất chợt ùa về khiến cô cứng người, vội vã dời ánh nhìn. 

Nhưng khi quay đầu đi, chiếc cổ trắng ngần lộ ra, như thể dâng đến trước miệng dã thú… cảm giác đêm qua gần như ùa lên đầu lưỡi.

Tạ Xiễn vứt khăn, bước đến chỉ trong vài bước.

Chân cô chưa kịp đặt lên bậc thang, vòng eo đã bị anh ôm chặt, rồi thân người cô bị xoay ngược lại. Phản xạ của cô là vùng vẫy.

Chỉ một giây sau.

Cô bị anh nhấc bổng, ép vào tường, Tạ Xiễn nghiêng đầu, hôn lên môi cô.

Sự lơ lửng khiến Châu Mạt hoảng loạn, bản năng níu lấy áo sơ mi của anh, dùng chân đạp, cắn lên môi và lưỡi anh. Tạ Xiễn thở dồn dập, áp sát môi cô, trong mắt ánh lên tia tà khí: “Sợ à? Sợ thì quấn lấy eo anh đi.”

“Quấn… bà nội anh!”

Dì Châu ngước nhìn đồng hồ, rồi đi lên lầu định gọi Châu Mạt. Nhưng vừa tới góc hành lang tầng một, bà dừng chân. Ở đầu cầu thang tầng hai, Tạ Xiễn đang áp trán vào Châu Mạt, không biết đang nói gì. Áo sơ mi anh hơi xộc xệch, Châu Mạt thì nắm lấy vạt áo trên vai anh, chân cô vẫn đang giãy nhẹ.

Cả hai… rất thân mật.

Dì Châu lặng lẽ lùi lại.

Trả lại không gian cho hai người họ.

Ông nội Tạ cũng lén ló đầu ra xem.

Nhìn một hồi lâu, dì Châu đành phải lấy tay che mắt ông lại, nói nhỏ: “Lão gia, không nên nhìn linh tinh…”

Ông nội gạt tay bà ra: “…Tôi chỉ nhìn chút thôi mà.”

“Mạt Mạt nặng lắm nhỉ? Có đến năm mươi ký không? Tạ Xiễn bế lên dễ dàng vậy sao?”

Dì Châu: “…Lão gia, đừng nhìn nữa.”

“Hai đứa nó đang nói gì thế nhỉ? Ơ… hôn rồi kìa…”

Dì Châu: “……”

Sau màn náo loạn của Tạ Xiễn, Châu Mạt chẳng kịp ăn sáng. Khi xuống lầu, Tiểu Sách và Tiểu Vân đã đến. Cô vội vã chào tạm biệt ông nội và dì Châu rồi lên chiếc xe thương vụ màu đen. Do đi gấp quá, xe đã chạy được một đoạn khá xa.

Lúc này Châu Mạt mới để ý, không gian bên trong xe rất rộng và hoàn toàn mới.

Nguyên Sách qua gương chiếu hậu ngoái nhìn, ngoan ngoãn mỉm cười nói: “Chị Châu, đây là xe mới ông chủ mua cho chị đấy.”

“Ồ.” Châu Mạt chợt nhớ ra, hôm qua Nguyên Sách từng nhắc đến.

Âu Dương Tiểu Vân cũng lễ phép bóp chân cho cô, nói: “Phu nhân, hành lý của chị tụi em đã thu dọn xong hết rồi, giờ đi thẳng ra sân bay là được ạ.”

“Ừm, cảm ơn hai người.” Dù Châu Mạt không ưa nổi hai người này, nhưng phải công nhận, làm việc thì không thể chê vào đâu được.

Châu Mạt không phải kiểu người hay trút giận lung tung. Cô tựa lưng vào ghế, mân mê chiếc điện thoại trong tay. Thành Anh nhắn tin cho cô, bảo rằng đã chờ sẵn ở sân bay.

Chiếc xe thương vụ màu đen lặng lẽ lăn bánh về phía sân bay. Nguyên Sách xuống xe để đi gửi xe, Âu Dương Tiểu Vân kéo hành lý đi bên cạnh, che chở Châu Mạt bước vào trong. Thành Anh đã cầm sẵn vé máy bay cho cả bốn người, tất cả thủ tục đều đã làm xong.

Từ Kim Đô đến phim trường phía Bắc, chuyến bay mất hơn hai tiếng. Trước khi gửi hành lý, Âu Dương Tiểu Vân mở vali ra, lấy ra một chiếc áo khoác dài. Châu Mạt nheo mắt: “Trong hành lý của tôi có áo này sao?”

Cô nhớ mình có mua vài bộ đồ đông, nhưng hầu hết là kiểu ngắn.

Âu Dương Tiểu Vân cười lấy lòng: “Tổng giám đốc Tạ đặt từ mấy hôm trước. Phim trường phía Bắc giờ lạnh lắm rồi…”

“Áo ngắn của chị mặc bên đó hơi bất tiện.” Cô vừa nói vừa kéo khóa lại cho vali.

Thành Anh “chậc” một tiếng, “Chồng em cũng chu đáo thật.”

Châu Mạt không đáp lời.

Khóe môi cô vẫn còn đau, sáng nay còn bị anh bế lơ lửng trên không mà hôn rất lâu.

Ánh mắt cô lướt qua chiếc áo khoác trên tay Âu Dương Tiểu Vân, rồi lại dời đi.

Tối qua mơ giấc mơ kỳ lạ, sáng lại bị giày vò thêm một trận, nên vừa lên máy bay là Châu Mạt lập tức ngủ thiếp đi. Âu Dương Tiểu Vân thì bận rộn hết chăm lo này đến chăm lo kia, nào chuẩn bị sữa, nào đắp chăn, mọi việc đều làm chu toàn, đến mức Châu Mạt không cần động tay làm gì.
.
Khoảng mười giờ rưỡi trưa, máy bay hạ cánh xuống sân bay phim trường phía Bắc. Khi bánh xe vừa tiếp đất, qua khung cửa sổ đã thấy ánh nắng lẫn trong cái se lạnh. Châu Mạt lấy khăn giấy lau nước mắt si.nh lý nơi khóe mắt. Âu Dương Tiểu Vân khoác áo khoác dài lên vai cô, khẽ nói: “Ngoài trời chỉ có tám độ thôi ạ.”

“Cảm ơn.” Châu Mạt gật đầu, khoác áo vào rồi bước xuống máy bay.

Vì đặt vé hạng thương gia nên hành khách không đông lắm. Suốt chuyến bay, cô ngủ say, chẳng biết Thành Anh có trò chuyện với vài diễn viên trong khoang hay không.

Lấy hành lý xong, Thành Anh vẫn khuyên Châu Mạt nên đeo khẩu trang, cô chỉ đành làm theo. Cả nhóm đi ra cửa chính, vừa đến đại sảnh đã nghe thấy tiếng một nhóm nhỏ người hâm mộ reo hò: “Trần Du Tây! Du Tây! Tây Tây!”

“Tây Tây! Du Du!”

Đỗ Liên Tây thì được gọi là chị Tây Tây, còn Trần Du Tây lại là em Tây Tây, quả là xây dựng hình tượng tốt thật. Châu Mạt ngoái nhìn lại phía sau, thấy Trần Du Tây mặc quần short kết hợp với bốt cao cổ, áo trắng cùng áo khoác ngắn, trông rất thời trang, cũng rất trẻ trung.

Cô ấy nở nụ cười, khẽ vẫy tay chào fan. Bên cạnh có hai trợ lý, một vệ sĩ đi kèm.

So với sự nổi tiếng “ảo” của Châu Mạt, thì Trần Du Tây không thiếu người hâm mộ thật sự. Cô liếc nhìn Thành Anh: “Không qua chào hỏi sao?”

Thành Anh cũng nhìn về phía đó, đáp: “Tối qua chị nói chuyện với cô ấy rồi. Tưởng cô ấy bay chuyến sau cơ.”

“Ồ.” Châu Mạt không hỏi gì thêm.

Nguyên Sách lúc này đã liên hệ xong xe của đoàn phim.

Trước khi xe lăn bánh, cửa xe vừa được mở, Trần Du Tây cùng đoàn của mình cũng đi ra. Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Châu Mạt, rồi xe khép cửa.

Trần Du Tây hơi khựng lại một giây, nhưng vì Châu Mạt đeo khẩu trang, nên không nhận ra là ai.

Xe khởi động.

Chạy xuống con dốc nhỏ.

Ngồi ghế phụ, Thành Anh nói với Châu Mạt: “Cô ấy tự mình giành được vai diễn công chúa Bình Ninh trong phim Hoàng Thái Hậu, con gái được Huệ Phi nhận nuôi.”

Trong Hoàng Thái Hậu, ngoài tiểu hoàng đế và hoàng thái hậu có tình cảm thân thiết, thì công chúa Bình Ninh, con gái của Huệ Phi, cũng là nhân vật quan trọng. Tên Bình Ninh là do thái hậu ban cho. Cuối cùng, công chúa gả cho Đông Doanh vương, người trong lòng vốn mang nặng tình cảm với hoàng thái hậu, nhưng lại cưới “con gái” bà, và chính bà là người sắp xếp mối hôn sự này. Thật trớ trêu, cũng thật xót xa.

Châu Mạt khẽ đáp: “Vâng.”

Vai diễn trong Hoàng Thái Hậu rất nhiều, Trần Du Tây có được một vai cũng là chuyện dễ hiểu.

Phía phim trường phía Bắc quả thực lạnh hơn hẳn. Xe vừa vào đến phim trường đã nghe tiếng gió vù vù. Xuống xe, đoàn chế tác cùng vài người khác đã có mặt trước, đang được phóng viên phỏng vấn. Bàn thờ cúng cũng đã được chuẩn bị sẵn nhưng người đến lại không đông lắm.

Vai Đông Doanh vương do ảnh đế nổi tiếng với hình tượng nam tính trong giới, Giang Dị đảm nhận. Còn vai Quốc sư là Tiêu Chân. Cả hai nam chính đều đã có mặt.

Đang đứng trò chuyện ở một bên.

Châu Mạt tháo khẩu trang, đút tay vào túi áo khoác, bước về phía họ.

Ánh nắng nhạt phủ lên người cô, Châu Mạt nheo mắt lại, có chút chói mắt.

Giang Dị nhìn Châu Mạt đang tiến về phía này. Anh quay sang hỏi Tiêu Chân: “Cô ấy diễn xuất thế nào?”

Chuyện Châu Mạt là vợ của nhà đầu tư chẳng còn là bí mật, ai cũng biết cô được người đầu tư đích thân đề cử, đạo diễn Quách lại còn kiên quyết giữ cô trong đoàn.

Nghe qua chẳng khác gì một “kim chủ” mang quyền lực mà vào đoàn phim.

Ánh mắt đen sâu của Tiêu Chân dừng lại trên gương mặt Châu Mạt rất lâu. Anh cài khuy áo khoác lại, đáp: “Rất tốt. Anh diễn cùng rồi sẽ biết.”

“Một diễn viên chưa từng nghe tên mà diễn giỏi như thế sao?” Giang Dị có vẻ không tin, anh ngồi dựa bên mép bàn, ánh mắt vẫn nhìn theo Châu Mạt.

Lúc này, cô đang chào hỏi phía chế tác. Một chiếc xe khác vừa dừng lại, Trần Du Tây thở phù phù bước xuống, cô nhìn thấy Châu Mạt.

Do dự một giây, rồi đi tới cạnh cô, mắt dừng trên khuôn mặt của Châu Mạt, khẽ gọi: “Chị Châu.”

Châu Mạt vừa nói chuyện với chế tác xong, nghe tiếng gọi bèn quay đầu lại.

Trước mắt là gương mặt giống hệt Đỗ Liên Tây, nhưng cô không bối rối, nhận ra ngay là Trần Du Tây. Cô gật đầu: “Chào em.”

Thực tế, tuổi thật của Trần Du Tây còn lớn hơn nguyên chủ hai tuổi. Vậy mà vừa gặp đã gọi “chị”, bình thường người ta sẽ thấy bị gọi già.

Nhưng Châu Mạt vốn quen bị gọi là “chị”, nên cũng bình thản mà đón nhận.

Trần Du Tây giơ tay che miệng, cười nghiêng đầu: “Lạnh thật đấy, ở đây với Kim Đô chênh lệch nhiệt độ quá. Chị Châu, chị mặc phong phanh thế?”

Châu Mạt nhìn cô mặc váy ngắn còn để lộ chút eo, chẳng rõ ai mặc phong phanh hơn ai. Cô mỉm cười đáp: “Ừ, em cũng mặc hơi ít đấy. Nhớ giữ ấm, kẻo cảm lạnh.”

“Dạ, cảm ơn chị Châu đã lo. Em không lạnh đâu ạ.” Trần Du Tây vẫn giữ vẻ ngây thơ vô tư.

Châu Mạt cười khẽ, không nói gì thêm.

So với Đỗ Liên Tây kiểu ngạo mạn hiện rõ ra mặt, thì Trần Du Tây kiểu hay cười, khéo nịnh, lại biết buông những lời khiến người ta khó chịu mà không thể phản bác.

Thật sự khiến người khác không kịp phòng bị.

“Đạo diễn Quách tới rồi!” Có người gọi lớn, Châu Mạt cùng Tiểu Vân và Tiểu Sách bước tới chào hỏi.

Trần Du Tây đứng sau, nhìn bóng lưng cô, rồi đuổi theo, nói: “Chị Châu, chồng chị đẹp trai thật đó…”

“Thật à? Cảm ơn nhé.” Vậy mà còn đuổi theo nói cho bằng được.

Châu Mạt mỉm cười.

Đã thấy đẹp trai như vậy, thử lên hot search chung một lần xem sao?

Hơn bốn giờ chiều.

Một đoạn video âm thầm được đăng tải, trong vòng hai tiếng, từ năm giờ đến sáu giờ đã leo lên hạng mười lăm trên hot search. Chủ đề: #Trần Du Tây và Tạ Diễn (chồng của Châu Mạt).

Đoàn phim Hoàng Thái Hậu đang chuẩn bị đi ăn tối.

Người đóng vai công chúa Bình Ninh, Trần Du Tây, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào hot search. Trợ lý cô ở bên cạnh sắp khóc: “Chị Du! Làm sao bây giờ?”

“Đi tìm Thành Anh!” Trần Du Tây tức đến mức gọi thẳng tên, không còn xưng “chị Thành” như thường lệ nữa.

“Vâng vâng vâng!” Trợ lý lao nhanh về phía Châu Mạt, chạy đến tìm Thành Anh. Thành Anh cũng đang nhìn vào Weibo, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Châu Mạt.

Châu Mạt vẫn bình tĩnh cúi đầu, đang trò chuyện vui vẻ với lão gia Tạ.

#Trần Du Tây và Tạ Diễn (chồng của Châu Mạt)

“Má ơi? Chuyện gì vậy trời?”

“CEO bên Cao Thịnh làm mất lòng ai thế này?”

“Trần Du Tây? Vừa tiễn Đỗ Liên Tây xong, giờ lại tới cô này à???”

Tại Cao Thịnh.

Trán Vu Quyền đẫm mồ hôi, ngón tay gập lại chống lên cửa, mãi vẫn không dám gõ.

Phía sau có người hỏi nhỏ: “Trợ lý Vu, sao không vào?”

Vu Quyền lúc này mới hoàn hồn, anh gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa.

Bên trong, giọng nam trầm thấp vang lên: “Vào đi.”

Vu Quyền đẩy cửa bước vào.

Tạ Xiễn kéo nhẹ cổ áo, liếc mắt nhìn anh: “Có chuyện gì?”

“Hot… hot search… đã… đã tra ra rồi.” Vu Quyền dè dặt đặt chiếc máy tính bảng lên bàn. Tạ Xiễn buông tay khỏi cổ áo, nghiêng đầu nhìn xuống.

Vu Quyền lướt trang, giọng nhỏ dần: “Là… là tài khoản phụ của phu nhân, đăng… đăng video đó.”

Trên giao diện Weibo, một tài khoản nhỏ tên MOMO đã đăng thế này:

MOMO: Tôi đoán đúng rồi, đúng không? Tổng giám đốc Tạ Xiễn của Cao Thịnh đâu thật lòng với Châu Mạt. Hai người họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.

[Kèm video]

Vu Quyền: “…Bà chủ thật là… thú vị (cũng… mạnh tay) đấy. Ha, ha…”

Tạ Xiễn: “……”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.